Lạc Thanh Chu không tiếp tục chần chờ, trực tiếp lấy ra Đại Bảo từ trong nhẫn chứa đồ, cho nó ăn trước một bạt tay, sau đó nhét nó vào trên mặt đất.
Đại Bảo giận dữ, ‘Sưu’ một tiếng nhào tới bên trên giày của hắn cắn một cái.
Lạc Thanh Chu lại lấy ra Nhị Bảo, ném xuống đất.
Nhị Bảo ngồi ở trên mặt đất một hồi, gặp Đại Bảo đang cắn giày, cũng không cam chịu yếu thế, lập tức chạy đến một chiếc giày khác của hắn, cắn xuống một cái.
Trên mặt Lệnh Hồ Thanh Trúc lộ ra một tia nghi hoặc.
Lạc Thanh Chu mang theo hai bé thỏ trắng, đi tới trước ngọc thạch, chậm rãi duỗi ra ngón tay, đụng vào tại phiến nguyệt môn kia, ‘Phốc’ một tiếng, ngón tay lại dễ như trở bàn tay xuyên vào.
Lệnh Hồ Thanh Trúc gặp một màn này, thân thể lập tức chấn động, trong mắt tràn đầy kích động:
- Có thể tiến vào?
Lạc Thanh Chu thu tay lại, nhẹ gật đầu, nhìn về phía nàng nói:
- Hẳn là có thể, bất quá... Lệnh Hồ sư thúc, nếu như ngươi muốn theo ta cùng một chỗ đi vào, cần...
Lệnh Hồ Thanh Trúc giật mình, gặp hắn muốn nói lại thôi, lập tức hiểu được, do dự một chút, đi lên trước, dán ở trên lưng hắn, thúc giục nói:
- Tiến vào đi.
Lạc Thanh Chu không dám suy nghĩ nhiều, chậm rãi tới gần cửa sáng, đi vào.
Nhưng ánh sáng lóe lên, Lệnh Hồ Thanh Trúc dán ở sau lưng hắn vẫn bị ngăn ở bên ngoài.
Lạc Thanh Chu thấy thế, vội vàng lui ra ngoài.
Lệnh Hồ Thanh Trúc nhíu lông mày, nghĩ nghĩ, nói:
- Ta ở phía trước thử một chút.
Nói rồi đi đến phía trước, nhìn về phía cửa sáng trước mặt, nói:
- Dán chặt ta.
Lạc Thanh Chu không dám chần chờ, từ phía sau dán chặt nàng, sau đó dùng lồng ngực đẩy nàng đi về phía trước.
Nhưng, vẫn bị quang môn ngăn cản ở bên ngoài.
Lệnh Hồ Thanh Trúc chần chờ một chút, nói:
- Từ phía sau ôm ta, ôm chặt một chút.
Lạc Thanh Chu cứng đờ, vươn cánh tay ra, từ phía sau ôm chặt nàng, thân thể dính sát vào sau lưng nàng.
Hai tay Lệnh Hồ Thanh Trúc bắt lấy tay hắn, ánh mắt quyết tuyệt ra lệnh:
- Ôm chặt ta, trực tiếp dùng sức xông vào, đừng có bỗng nhiên ngừng lại.
Lạc Thanh Chu hít sâu một hơi, ôm chặt nàng, lập tức đột nhiên xông về cánh cửa kia, ‘Phốc’ một tiếng, vậy mà thoáng một cái vọt vào.
Phía trước rộng mở trong sáng.
Thân thể Lệnh Hồ Thanh Trúc run lên:
- Tiến lên!
Lạc Thanh Chu thở dài một hơi, đang muốn buông nàng ra, Lệnh Hồ Thanh Trúc lại nói:
- Tiếp tục ôm, bên trong lối đi này còn có trận pháp, ta một người không qua được.
Lạc Thanh Chu đành phải cứng đờ ôm nàng ở phía sau, chống đỡ lấy nàng từng bước từng bước đi thẳng về phía trước.
Hai bé thỏ trắng vẫn như cũ một trái một phải cắn giày của hắn, không chịu nhả ra.
Đi một khoảng cách, Lệnh Hồ Thanh Trúc đột nhiên nói:
- Chuyện hôm nay, không thể nói cho người thứ ba.
Lạc Thanh Chu nói:
- Đệ tử biết.
Hai người dán thân thể vào nhau, tiếp tục từng bước từng bước đi thẳng về phía trước.
Lạc Thanh Chu cảm thấy thông đạo này thật xa.
Lệnh Hồ Thanh Trúc tựa hồ cảm giác được cái gì, thản nhiên nói:
- Tàng Kinh các trong tông môn có không ít công pháp. Chờ ngươi trở thành đệ tử nội môn thì có thể đi tùy ý chọn lấy.
Lạc Thanh Chu lập tức nói:
- Đa tạ sư thúc.
Lệnh Hồ Thanh Trúc đang muốn tiếp tục nói chuyện, phía trước đột nhiên xuất hiện một vệt ánh sáng sáng chói.
Đồng thời, một cỗ cảm giác lạnh lẽo kỳ quái đập vào mặt.
Lạc Thanh Chu không khỏi run run một cái.
Lệnh Hồ Thanh Trúc biến sắc quay đầu nhìn hắn nói:
- Ngươi làm cái gì?
Lạc Thanh Chu nghe vậy ngẩn người, nghi ngờ hỏi:
- Sư thúc, thế nào?
Lệnh Hồ Thanh Trúc lạnh lùng nhìn hắn một hồi, không nói gì thêm, tiếp tục đi đến phía trước, thân thể mất tự nhiên hơi nghiêng.
Phía trước rốt cục xuất hiện một lối ra.
Một mảnh tinh không tràn ngập vết rách thình lình hiện ra.
Vừa đi ra lối ra, Lệnh Hồ Thanh Trúc lập tức nói:
- Tốt, buông ta ra.
Lạc Thanh Chu vội vàng buông ra, lui về sau hai bước.
Lệnh Hồ Thanh Trúc quay đầu nhìn hắn, đang muốn nói chuyện, ánh mắt đột nhiên lại nhìn về phía hai bé thỏ trắng đang cắn ở trên giày của hắn, trong lúc này có ánh sáng lóe lên, ngẩng đầu một lần nữa nhìn về phía hắn nói:
- Ngươi có thể đi vào là bởi vì hai con thỏ nhỏ này?
Lạc Thanh Chu gật đầu nói:
- Có lẽ vậy.
Lệnh Hồ Thanh Trúc nghe vậy, đột nhiên nhảy lên lạnh giọng hỏi lại.
- Thế vừa rồi ngươi có thể bảo bọn chúng cắn giày của ta, sau đó chính ta có thể tiến vào đây hay không?
Lạc Thanh Chu giật mình, nói:
- Hẳn là có thể.
Vừa dứt lời, trong mắt Lệnh Hồ Thanh Trúc đột nhiên trùng điệp kiếm ảnh.
Lạc Thanh Chu lập tức kịp phản ứng, vội vàng nói:
- Sư thúc, hai con thỏ nhỏ này cũng sẽ không tùy tiện cắn giày của người xa lạ, không tin ngươi nhìn.
Nói rồi lập tức xoay người cho hai bé thỏ trắng ‘Binh binh’ hai quyền, đanh bọn nó bay ra ngoài, lại xách bọn chúng lên, ném tới bên cạnh sau đó lui về sau hơn mười mét, nói:
- Đại Bảo, Nhị Bảo, cắn!