Lạc thanh cung kính nói:
- Đệ tử không thấy gì cả.
Lệnh Hồ Thanh Trúc lại hỏi:
- Nhưng cảm nhận được thứ gì?
Lạc Thanh Chu nghĩ nghĩ, nói:
- Tựa hồ có âm phong, những vật khác thì lại không cảm nhận được.
Lệnh Hồ Thanh Trúc nhìn chằm chằm hắn, trầm mặc một lát, nói:
- Ngươi gọi Sở Phi Dương, là đệ tử của Tôn Giang, đúng không?
Lạc Thanh Chu cúi đầu đáp.
- Đúng thế.
Thần sắc Lệnh Hồ Thanh Trúc lạnh như băng nói:
- Ta có một việc cần ngươi hỗ trợ, nếu như ngươi có thể giúp ta, ta có thể phá lệ thu ngươi làm đệ tử nội môn Kiếm Phong, không cần tham gia tỷ thí ngày mai.
Vừa nghe lời này, Lạc Thanh Chu chấn động trong lòng, ánh mắt kinh ngạc nhìn nàng, vội vàng nói:
- Mời Lệnh Hồ sư thúc nói.
Nếu như không cần tham gia tỷ thí ngày mai đã có thể trở thành đệ tử nội môn, như vậy có thể giải quyết tất cả phiền não của hắn hiện tại.
Hắn không cần lên lôi đài, không cần bại lộ ra thực lực chân chính của mình ở trước mặt của nhiều người như vậy, đặc biệt là trước mặt Lạc Trường Thiên.
Mà sau khi trở thành đệ tử nội môn, tài nguyên tu luyện của hắn cũng sẽ trở nên càng nhiều, đồng thời thân phận cũng phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất, trước khi Lạc Trường Thiên không có bằng chứng sẽ không dám làm gì hắn.
Đây tuyệt đối là một kinh hỉ để hắn tuyệt đối không ngờ tới. Bất quá, vị Lệnh Hồ sư thúc này đưa ra yêu cầu, chỉ sợ cũng không đơn giản.
Thân hình Lệnh Hồ Thanh Trúc lóe lên, từ trên đá lớn đi xuống, thuận theo vách đá đi thẳng về phía trước, nói:
- Đi theo.
Lạc Thanh Chu vội vàng đuổi theo.
Lệnh Hồ Thanh Trúc mang theo hắn đi vào một cái hang ở phía sau núi, lập tức rẽ trái ngoặt phải, lại tiến vào một gian thạch thất.
Sau khi tiến vào thạch thất, nàng đi tới một góc hẻo lánh, đứng ở trước mặt một khối ngọc thạch.
Khối ngọc thạch kia toàn thân xanh biếc, cao khoảng hai người lớn đứng chồng lên nhau, bề mặt sáng bóng trơn trượt như gương, hơi tới gần sẽ có một luồng hơi lạnh đập vào mặt.
Lạc Thanh Chu ngẩng đầu nhìn lại, phía trên đỉnh động lại là trống không, có thể trực tiếp nhìn thấy ánh trăng cùng tinh không phía ngoài.
Lúc này, ánh trăng vương vãi xuống, vừa hay rơi vào trên khối ngọc thạch to lớn ở trong góc tối này.
Bên trên chính diện ngọc thạch vậy mà giống như xuất hiện một cửa chính hư ảo.
Lệnh Hồ Thanh Trúc nhìn về phía hắn nói:
- Trong này có một chỗ không gian thượng cổ vỡ vụn, thần hồn sư phụ ta đã từng vô tình đi vào, sau khi ra ngoài, ngài viết hết những kiến thức ở bên trong lên trên sách. Theo ghi chép của sư phụ, bên trong có một ít bảo vật, nhưng làm ta cảm thấy hứng thú nhất là bên trên một mặt ngọc bích có ghi chép kiếm quyết thượng cổ. Sư phụ lúc trước chỉ nhìn thấy hai câu đầu, sau đó chữ bên trên ngọc bích liền biến mất. Ta bây giờ muốn vào xem, ngươi có thể giúp ta tiến vào không?
Lạc Thanh Chu nghe xong, ánh mắt lần nữa nhìn về phía ngọc thạch trước mặt, nói:
- Lệnh Hồ sư thúc, ta làm như thế nào đi vào? Cứ như vậy đi vào?
Thân thể Lệnh Hồ Thanh Trúc khẽ động, đi về phía nguyệt môn mơ hồ ở trên ngọc thạch, nhưng vừa tiến vào trong cửa, bên trong lóe lên ánh sáng, ngăn cản nàng ở bên ngoài, không thể tiến lên phía trước chút nào.
Nàng lui ra, giải thích nói:
- Cửa ra vào có thiết trí trận pháp thượng cổ, bên trong hẳn là cũng có. Ta thử qua rất nhiều phương pháp đều không thể đi vào, sư phụ lúc trước cũng là trong lúc vô tình dùng thần hồn tiến vào một lần, lúc muốn thử lần thứ hai cũng không còn cách nào tiến vào. Có lẽ lúc trước nàng đi vào được là bởi vì trận pháp bên trong vừa rồi mất đi hiệu lực. Ta tìm ngươi đến, cũng là bởi vì ban ngày nhìn thấy ngươi rất nhẹ nhàng đã tiến vào trận pháp bên ngoài khóa yêu phong.
Lạc Thanh Chu nghe xong, dừng một chút, đi lên trước, đưa tay đụng vào nguyệt môn trên ngọc thạch, tay vừa chạm vào trên cửa, ánh sáng lóe lên, rốt cuộc duỗi không tiến vào thêm được.
Hắn nhíu mi sầu, lại đi tới, thân thể vừa chạm đến cánh cửa kia đột nhiên cảm giác phía trước xuất hiện một cỗ lực lượng cường đại nhìn không thấy, ngăn cản hắn, mặc cho hắn dùng lực như thế nào, đều khó mà tiếp tục tiến lên một bước.
Lệnh Hồ Thanh Trúc gặp thế, trong mắt lộ ra một tia thất vọng, khẽ thở dài một hơi:
- Xem ra, ngươi cũng không thể đi vào. Không nghĩ tới thượng cổ trận pháp này trải qua nhiều năm như vậy vẫn như cũ rất cường đại.
Lạc Thanh Chu do dự một chút, nhìn về phía nàng nói:
- Lệnh Hồ sư thúc, nếu như ta thật có thể mang ngươi đi vào, ngươi xác định ta có thể không cần tham gia tỷ thí ngày mai liền trực tiếp thu ta làm đệ tử nội môn?
Lệnh Hồ Thanh Trúc nhẹ gật đầu, nói:
- Xác định.