Nói rồi cố ý duỗi chân ra, ám chỉ bọn chúng.
- Sưu!
Ai ngờ vừa dứt lời, hai con thỏ trắng lập tức uốn éo thân thể, lại trực tiếp nhào tới phía Lệnh Hồ Thanh Trúc, một trái một phải gắt gao cắn hai chiếc giày dưới làn váy của nàng.
Lạc Thanh Chu: - .....
Giữa sân đột nhiên yên lặng lại.
Lệnh Hồ Thanh Trúc ngẩng đầu, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm hắn.
Bầu không khí đột nhiên ngưng kết.
Trong mắt Lệnh Hồ Thanh Trúc giống như có kiếm ảnh hiển hiện.
Thanh Chu cứng đờ, vội vàng nói:
- Sư thúc, ngươi nghe ta giải thích. Ta không biết bọn chúng sẽ cắn ngươi, còn có, ta cũng không yên lòng sư thúc một người tiến vào.
Lệnh Hồ Thanh Trúc thu hồi ánh mắt, nhìn về phía hai con thỏ đang cắn giày mình, thản nhiên nói:
- Là không yên lòng bọn chúng cùng ta đi vào? Chỉ sợ hai con thỏ này nhỏ cũng không phải vật phàm.
Lạc Thanh Chu bị nói trúng tâm sự, không có lại nói tiếp.
Lệnh Hồ Thanh Trúc cũng không tiếp tục nhiều lời, quay người đi thẳng về phía trước, lạnh lùng thốt:
- Nhớ kỹ, không thể nói chuyện hôm nay cho bất kỳ kẻ nào. Nếu như có người thứ ba biết, ngươi hẳn là biết được hậu quả.
Lạc Thanh Chu vội vàng cung kính nói:
- Đệ tử ổn thỏa ghi nhớ trong lòng.
Lệnh Hồ Thanh Trúc lạnh lùng thốt:
- Ngươi không phải đệ tử ta, ta cũng sẽ không thu ngươi làm đệ tử.
Lạc Thanh Chu nói:
- Vãn bối biết được. Chỉ cần sư thúc giúp vãn bối trở thành đệ tử nội môn, vãn bối đã vô cùng cảm kích.
Lệnh Hồ Thanh Trúc không nói gì thêm, lần theo lộ tuyến bút mực mà sư phụ lưu lại, đi thẳng về phía trước.
Bầu trời lờ mờ, tràn đầy vết rách.
Điểm điểm đầy sao, một vòng trăng bạc lại ảm đạm không thấy ánh sáng, giống như vẽ lên cho có.
Bốn phía thiên địa tối tăm mờ mịt, yên tĩnh im ắng, âm u đầy tử khí.
Hai người một trước một sau, xuyên qua một mảnh hoang dã, thuận dốc núi dựng đứng đi xuống phía dưới, đi tới một u cốc.
Tận cùng bên trong nhất u cốc có dựng thẳng một mặt vách đá to lớn.
Vách đá kia giống như do bạch ngọc tạo thành, mặt ngoài trơn nhẵn như gương, dưới ánh trăng ảm đạm lại tản ra một tầng hào quang nhỏ yếu.
Bóng người của hai người đều chiếu vào ở phía trên rõ ràng.
Lệnh Hồ Thanh Trúc dừng ở trước ngọc bích, kinh ngạc nhìn nhìn một hồi, mới nói:
- Ngọc bích ghi lại thượng cổ kiếm quyết mà sư phụ nói hẳn là khối này. Thế nhưng phía trên cũng không có bất kỳ chữ viết gì.
Lệnh Hồ Thanh Trúc khẽ thở dài một hơi:
- Xem ra, ta cũng không có duyên.
Lạc Thanh Chu đứng ở bên cạnh của nàng, đưa mắt nhìn chằm chằm ngọc bích trước mắt một hồi, nói:
- Sư thúc, sẽ có cái gì đó để mở ra cơ quan hay không?
Lệnh Hồ Thanh Trúc nghe thế hơi hốt hoảng, nói:
- Lúc trước sư phụ cũng thử rất nhiều phương pháp, cũng không thành công. Sư phụ có tạo nghệ rất sâu về cơ quan trận pháp. Nếu nàng không có cách nào phá giải, ta cũng không có cách nào.
Lạc Thanh Chu đi lên trước, đưa tay chạm đến một chút.
Xúc cảm bóng loáng lạnh buốt, đích thật là một mặt ngọc thạch, bên trong còn ẩn ẩn có thể nhìn thấy một chút mạch đá.
Lạc Thanh Chu quay đầu nói:
- Sư thúc, ta thường xuyên xem ở trong mấy quyển sách, nếu như phát hiện một kiện bảo vật, mà không cách nào kích hoạt nó, bình thường dùng máu tươi của mình thì có thể làm nó tỉnh lại, sư thúc có muốn thử một chút hay không?
- Máu tươi?
Lệnh Hồ Thanh Trúc nghe vậy giật mình, nhìn về phía hắn nói:
- Dùng như thế nào?
Lạc Thanh Chu nói:
- Sư thúc cắn nát đầu ngón tay của mình, đẩy ra máu tươi, nhỏ vào bên trên mặt ngọc bích này là được.
Lệnh Hồ Thanh Trúc nhíu mày:
- Cắn nát đầu ngón tay của mình... Nặn ra máu tươi...
Lạc Thanh Chu gật đầu nói:
- Sư thúc, tới thử một chút, dù sao cũng không có biện pháp khác, thử trước một chút phương pháp này xem.
Lệnh Hồ Thanh Trúc nhìn hắn nói:
- Vậy ngươi thử, dùng máu tươi của ngươi.
Lạc Thanh Chu kinh ngạc, nói:
- Sư thúc, trên sách nói, rất nhiều bảo vật chỉ có dùng máu tươi của mình, mình mới có thể nhìn thấy hoặc có được. Vãn bối cũng không có hứng thú đối với kiếm quyết, sư thúc vẫn là tự mình thử đi.
Lệnh Hồ Thanh Trúc nghe vậy, không nói gì thêm, ánh mắt một lần nữa nhìn về phía vách đá trước mặt.
Lạc Thanh Chu nhìn chằm chằm biểu lộ trên mặt nàng, đột nhiên nói:
- Sư thúc, ngươi sẽ không sợ đau đó chứ? Hoặc là, sợ máu?
Mặt Lệnh Hồ Thanh Trúc không thay đổi nhìn hắn một cái, đi đến trước ngọc bích, vươn đầu ngón tay, một tay khác lấy ra một cây chủy thủ, lại chậm chạp không có động thủ.
Lạc Thanh Chu đi đến bên cạnh, tiến tới nhìn nàng nói:
- Sư thúc, có muốn vãn bối giúp người không?
Lệnh Hồ Thanh Trúc dừng một chút, đưa chủy thủ đến trước mặt hắn, dùng ngữ khí nhàn nhạt giải thích:
- Thân thể tóc da, là của phụ mẫu, ta chưa hề tổn thương qua chính mình.