Lạc Thanh Chu nhìn hai tỷ muội một chút, trong lòng lập tức sinh nghi, chắp tay nói:
- Hai vị sư tỷ, ta muốn theo Vân sư tỷ đợi cùng một chỗ tiếp nhận dạy bảo, có thể chứ?
Vân Uyển Nhu ở trong phòng nghe xong, lập tức hừ lạnh một tiếng, nói:
- Thật có lỗi, ta không muốn đợi cùng một chỗ với ngươi. Hai vị sư tỷ đã muốn để ngươi đi, ngươi nên nghe theo mệnh lệnh của hai vị sư tỷ mà không phải chống lại.
Tô Phong lạnh lùng thốt:
- Sở sư đệ, đi thôi, không cần sợ hãi, chúng ta chỉ muốn nói với ngươi mấy câu, nhắc nhở ngươi một chút quy củ của tông môn, sẽ không có trừng phạt khác.
Nói rồi hai tỷ muội lại cùng một chỗ nắm chặt chuôi kiếm, một trái một phải, đem hắn kẹp ở giữa, ánh mắt lạnh như băng nhìn hắn.
- Sở sư đệ, đi thôi.
Tô Vũ trực tiếp dùng chuôi kiếm chống đỡ eo hắn.
Lạc Thanh Chu thấy thế, trong lòng càng thêm kinh nghi, nhưng biết được lúc này đã không có cách nào phản kháng.
Đây chính là địa bàn của người ta, hơn nữa thoạt nhìn hai tỷ muội này cũng rất khó dây vào.
Hắn không nói gì nữa, đàng hoàng đi theo hai người rời đi, trong lòng âm thầm suy nghĩ, chẳng lẽ cũng là bởi vì hắn và vị Vân sư tỷ kia đánh nhau, mà vị Vân sư tỷ kia lại là đệ tử Kiếm Phong dự định, cho nên đôi tỷ muội này chuẩn bị đưa hắn đến một một chỗ yên tĩnh để xả giận cho vị Vân sư tỷ kia.
Hiển nhiên, không có khả năng.
Đôi tỷ muội này thế nhưng là đệ tử thân truyền của Kiếm Phong, không cần thiết vì một sư muội còn chưa có nhập môn mà không nhìn môn quy, ẩu đả đệ tử đồng môn.
Như vậy, đến cùng là nguyên nhân gì đây?
Chẳng lẽ...
Hắn đột nhiên nhìn hai tỷ muội ở hai bên mình một chút, nói thầm: ‘Chẳng lẽ là bởi vì đôi tỷ muội này coi trọng hắn, thấy tư thái hắn xuất chúng nên có ý, muốn đưa hắn đến một chỗ không người, sau đó...
Đương nhiên, cũng không có khả năng.
Bộ dáng hiện tại của hắn đoán chừng không có nữ hài nào sẽ vừa thấy đã yêu, càng không có khả năng hai tỷ muội cùng một chỗ Bá Vương ngạnh thượng cung...
- Sở sư đệ, ngươi thật lợi hại.
Đúng vào lúc này, tỷ tỷ Tô Phong bên trái đột nhiên nhìn hắn, trên mặt lộ ra nụ cười ôn nhu.
Mà càng làm hắn cảm thấy hoảng hốt hơn chính là, muội muội Tô Vũ bên phải cũng cười theo, nói:
- Đúng vậy, Sở sư đệ, ngươi thật lợi hại.
Lạc Thanh Chu bắt đầu sợ hãi.
Mà lúc này, con đường phía trước cũng càng ngày càng gập ghềnh, cảnh vật ở phía trước cũng bắt đầu càng ngày càng bắt đầu hoang vu.
Ánh trăng thanh lãnh, gió thu đìu hiu.
Trên mặt đất chất một tầng lá rụng đầy thật dày.
Lạc Thanh Chu lặng lẽ nắm chặt nắm đấm, tinh thần tập trung cao độ, ra vẻ trấn định hỏi:
- Hai vị sư tỷ nói lời này là có ý gì?
Hai tỷ muội mỉm cười, cũng không trả lời.
Đúng vào lúc này, phía trước đột nhiên truyền đến một hồi tiếng sáo.
Tiếng sáo vang lên rất cô độc, phá lệ thê lương.
Phía trước lại là một chỗ vách núi, phía trên cự thạch có một thân ảnh người mặc áo xanh đang đứng ở nơi đó, đang như khóc như tố mà thổi.
Gió nhẹ thổi qua sườn núi, tay áo bồng bềnh, tiếng sáo dần yếu ớt.
- Minh…
Tiếng sáo dừng lại, gió lớn cũng ngừng.
Ánh trăng như nước, sương mù như nước, mông lung tiêu diệu, như thật như ảo.
Nữ tử áo xanh cầm sáo, chậm rãi xoay người lại.
Tỷ muội Tô Phong lúc này mới tiến lên, cung kính gọi:
- Sư phụ, đã mang Sở sư đệ đến.
Lạc Thanh Chu nghe vậy, trong lòng giật mình.
Sư phụ?
Phong chủ Kiếm Phong, Lệnh Hồ Thanh Trúc?
Nàng tìm hắn làm cái gì?
Lệnh Hồ Thanh Trúc đưa mắt nhìn về phía hắn, trên mặt cũng không lộ ra bất kỳ biểu lộ gì, khẽ gật đầu.
Tỷ muội Tô Phong lập tức khom người lui ra.
Lúc đi qua từ bên cạnh hắn, Tô Phong thấp giọng dặn dò:
- Sở sư đệ, nghe lời sư phụ nói, không thể trái nghịch.
Hai tỷ muội rất nhanh rời đi.
Vách đá, hai người bốn mắt nhìn nhau, yên tĩnh im ắng.
Lạc Thanh Chu gặp nàng không có mở miệng, đành phải cung kính hỏi:
- Lệnh Hồ sư thúc, ngài gọi đệ tử đến đây có gì phân phó?
Lệnh Hồ Thanh Trúc lại nhìn hắn một hồi, giọng nói lạnh như băng vang ra.
- Ngươi hiểu trận pháp sao?
Lạc Thanh Chu nghe vậy giật mình, cúi đầu đáp:
- Đệ tử không hiểu.
Lệnh Hồ Thanh Trúc nhìn hắn nói:
- Hôm nay ở bên ngoài khóa yêu phong, ngươi thế nào tiến vào trận pháp thượng cổ kia? Rồi làm sao lại đi ra?
Lạc Thanh Chu lúc này mới chợt hiểu, thì ra là bởi vì việc này.
Xem ra buổi chiều chuyện rơi vào trận pháp đã bị người thấy được.
Hắn hơi chút trầm ngâm, nói:
Đệ tử cũng không biết thế nào đi vào và làm sao đi ra, tựa như đi đường thôi, cũng không phải cảm thấy bất cứ dị thường nào.
Trong mắt Lệnh Hồ Thanh Trúc lộ ra một tia kinh ngạc, nói:
- Ngươi tiến vào bên trong nhưng nhìn thấy cái gì rồi?