Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 1354: Sở sư đệ, ngươi thật lợi hại (2)




- Yên tâm đi, chúng ta sẽ chỉ trò chuyện với hai người bọn hắn, không có phạt gì nặng. Đã làm sai chuyện, nên dũng cảm đối mặt. Các ngươi coi như đi tìm phụ ngươi của các ngươi cũng là vô dụng.

Mấy người Trương Viễn Sơn nhìn nàng, không dám lại nói tiếp.

Hai tỷ muội lập tức mang theo hai người bước nhanh rời đi.

Đợi bốn người rời đi, mặt mũi Trương Trân tràn đầy vẻ hả hê nhìn mấy người Trương Viễn Sơn, nói:

- Ngoan ngoãn trở về chờ tin tức đi, dù sư phụ các ngươi có lợi hại như thế nào cũng không dám đi Kiếm Phong làm càn. Phong chủ Kiếm Phong Lệnh Hồ sư thúc thế nhưng là tiểu sư muội của tông chủ Tử Hà tiên tử, có nghe nói gì hay không, nam tử khác cũng không thể tùy tiện đi lên. Cho dù phong chủ khác cũng không dám tùy tiện bước vào, sư phụ các ngươi tính là gì, cho hắn mấy lá gan, hắn cũng không dám đi tới.

Sở Tiểu Tiểu lập tức cả giận nói:

- Ngươi đây tính toán là thứ gì, cho ngươi mấy lá gan, ngươi cũng không dám đi tiểu ở ngay trước mặt chúng ta.

- Ngươi....

- Ngươi cái gì mà ngươi? Sư muội nhà ngươi thua, thẹn quá hóa giận, lại còn muốn giết người! Các ngươi mất mặt hay không? Ta đều thay các ngươi cảm thấy xấu hổ, các ngươi lại còn có mặt mũi ở chỗ này nói chuyện dõng dạc. Võ giả tỷ thí, nặng nhất tín nghĩa, những người như ngươi căn bản không xứng làm võ giả.

- Ngươi ngậm miệng.

- Ta lại không ngậm miệng đấy! Ngươi thì tính là cái gì, để cho ta ngậm miệng! Hừ, nổi giận sao? Siết nắm đấm chặt như vậy, con mắt trừng lớn như vậy, muốn đánh ta sao? Đến đây, ta cho ngươi mượn trăm cái lá gan, ngươi cũng không dám đụng ta. Đồ hèn nhát, sợ sệt, lớn lên béo mập chứ chẳng có tác dụng gì.

Trương Trân nghe thế tức giận đến sắc mặt xanh xám, toàn thân phát run, muốn mắng nàng, lại cảm thấy không phải là đối thủ, đành phải run rẩy chỉ nàng nói:

- Ngươi... Ngươi...

Mặt mũi Sở Tiểu Tiểu tràn đầy đắc ý, còn muốn mắng thêm, Đao tỷ kéo lại nàng, nói:

- Tiểu Tiểu, được rồi, đi thôi, trở về.

Mấy người lập tức dẫn nàng rời đi.

Nam tử cầm đầu nhóm người kia nhịn không được ở sau lưng cười lạnh nói:

- Chờ ngày mai tỷ thí, nhìn các ngươi còn phách lối như thế nào.

Mấy người Trương Viễn Sơn nghe vào trong tai, không có để ý đến hắn, bước nhanh rời đi.

Mà lúc này.

Trong một gian phòng rộng rãi ở trên chủ phong, người ngồi đầy một bàn đang cùng một chỗ đang ăn cơm, uống rượu, trò chuyện náo nhiệt.

Trên bàn đều là đà chủ phân đà trên năm mươi tuổi của Lăng Tiêu tông đến từ các nơi trên khắp Đại Viêm trở về, đều đang khoe khoang về đệ tử mình năm nay thu nhận.

Kim Tùng đang tươi cười đầy mặt dương dương đắc ý nói đệ tử đắc ý nhất của mình:

- Tiểu đồ đệ kia ta thế nhưng là thiên tài trời sinh luyện kiếm, hôm nay ta mang nàng đi Kiếm Phong, Ngụy sư tỷ vừa thấy đã vừa ý nàng, nói thẳng muốn thu nàng làm đệ tử nội môn...

Khoe khoang trong chốc lát, hắn đột nhiên lại quay đầu, nhìn về phía Tôn Giang đang một mình yên lặng uống rượu bên cạnh, cười nói:

- Sư huynh, ngươi quản lý là kinh đô nha, lần này hẳn là cũng nhận được không ít đệ tử giỏi? Ngày mai tỷ thí, có thể xếp hạng thứ mấy? Có đệ tử có cơ hội trở thành đệ tử nội môn hay không?

Vừa nghe lời này, những người khác cũng đều lộ ra mặt mũi tràn đầy hâm mộ ồn ào, hỏi.

Sắc mặt Tôn Giang cứng đờ, nắm chặt chén rượu trong tay, không nói gì.

Cùng lúc đó.

Lạc Thanh Chu và Vân Uyển Nhu đang bị hai nữ tử áo xanh mang tới Kiếm Phong.

Xuyên qua một mảnh rừng trúc xanh ngắt ướt át cao vút trong mây, phía trước là một vườn hoa, trong hoa viên đang có từng đóa hoa Tử Yên nở rộ đỏ chói, từng đợt hương hoa xông vào mũi.

Lạc Thanh Chu ngửi ngửi những hương hoa này, không khỏi nhớ tới nha đầu Bách Linh kia.

Nếu có cơ hội mang nha đầu kia tới đây, đoán chừng nha đầu kia sẽ rất vui vẻ, dù sao nơi này có số hoa mà nàng hái không hết.

Bất quá không biết Thiền Thiền có thích Kiếm Phong này hay không.

Trong lòng hắn suy nghĩ miên man, rất mau đi tới một gian nhà gỗ nhỏ.

Tô Phong Tô Vũ hai tỷ muội dừng bước.

Tô Vũ đi qua đẩy cửa nhà gỗ, nhìn về phía Vân Uyển Nhu nói:

- Vân sư muội, ngươi trước tiên ở nơi này chờ một lát.

Vân Uyển Nhu không có suy nghĩ nhiều, lập tức cúi đầu cung kính nói:

- Vâng, sư tỷ.

Nói rồi cúi đầu khéo léo đi vào.

Tô Vũ đứng ở chỗ cửa ra vào nói:

- Nhớ kỹ, đợi ở trong phòng, không thể chạy loạn. Khắp nơi ở nơi này đều là cấm địa, nếu không cẩn thận xâm nhập kiếm trận, chúng ta cũng không cứu được ngươi.

Vân Uyển Nhu vội vàng cúi đầu nói:

- Uyển Nhu đã rõ.

Tô Vũ lại nhìn nàng một chút, đóng cửa lại sau đó quay đầu nhìn về phía Lạc Thanh Chu nói:

- Đi thôi, chúng ta dẫn ngươi đi một địa phương khác, bắt đầu dạy bảo.