Sau khi ăn tủy trong xương mới biết liếm nó cũng ngon, đối với nữ nhân còn chưa đầy ba mươi tuổi mà nói, cái này rất khó nhịn.
Mà nàng thân là thiếp, lại sinh ra nữ nhi, nếu như lại không được lão gia chú ý, khoảng thời gian về sau ở trong phủ sẽ rất khó chịu.
Nàng nghĩ hết thảy biện pháp, bôi lên các loại cao son phấn bột nước, trên người tiêm nhiễm các loại hương liệu, mặc đủ loại quần áo, thế nhưng đều không làm nên chuyện gì.
Lão gia ngoại trừ tới chơi cùng nữ nhi một hồi ra, căn bản cũng không có nhìn nàng nhiều hơn một chút.
Xuân Hoa rất gấp, cũng rất lo lắng.
Buổi chiều một ngày này, tâm tình nàng hậm hực ra cửa, cùng mấy người bạn một bên dạo phố, một bên kể ra tâm sự cùng ủy khuất của mình.
Mấy phụ nhân trẻ tuổi tùy tiện đi dạo trên đường, trong lúc vô tình đi tới cửa hàng của Từ Mai.
Trong lúc các nàng tiến vào buồng trong, lần đầu tiên đã thấy được cái yếm không giống bình thường treo ở phía trên kia.
Cái yếm kia không chỉ vô cùng mỏng có thể mơ hồ trông thấy ở bên trong, ở giữa lại tách ra, chỉ dùng một đầu dây nhỏ buộc lên nơ con bướm, tùy tiện kéo một cái, liền có thể kéo ra, mặc lên người, có thể nhìn thấy khe rãnh cùng da thịt trước hai ngực, càng làm các nàng cảm thấy kinh ngạc hơn là, phía dưới cùng nhất của cái yếm rất ngắn, thậm chí ngay cả bụng đều không cách nào che lấp, có thể nhìn thấy rốn...
- Cái yếm thật xấu hổ...
Mấy phụ nhân trẻ tuổi cũng nhịn không được nói thầm, sau đó bắt đầu nhìn quần áo khác.
Lúc gần đi, một tên phụ nhân trong đó lại liếc mắt nhìn, cười nhạo:
- Cái yếm kiểu này mặc vào thật không đứng đắn, khẳng định là dùng để câu dẫn nam nhân.
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý.
Xuân Hoa nghe xong, trong lòng ngầm động ý định, dáng người và bộ dáng của ta cũng không kém, lão gia bây giờ ngay cả nhìn ta nhiều một chút cũng không chịu, đơn giản là trang phục của ta mặc không khác gì với những nữ tử khác, nếu ta mặc vào cái yếm không giống bình thường này, lão gia có thể đột nhiên chú ý tới ta hay không?
Suy nghĩ như thế, nàng quyết định thử một lần.
Dù sao nàng hiện tại đã vô kế khả thi, thử một lần cũng không sao.
Nàng lập tức dừng bước lại, nói với chủ tiệm bên cạnh:
- Lấy xuống cái yếm kia, ta mua.
Vừa nghe lời này, mặt mũi đồng bạn của nàng lập tức tràn đầy kinh ngạc.
Từ Mai cũng rất kinh ngạc, vội vàng lấy xuống, nghĩ nghĩ, chỉ chỉ tất chân bên cạnh, cười nói:
- Vị phu nhân này, cái yếm này và tất chân là một bộ, ngài cũng có thể nhìn.
Xuân Hoa tiếp nhận cái yếm, dùng ngón tay vuốt ve một chút, xúc cảm vậy mà ngoài ý muốn dễ chịu, lại ngẩng đầu nhìn về phía tất chân kia.
Tất chân kia mỏng như cánh ve, lại còn là màu da, mặc vào không khác gì không mặc?
Bất quá nàng đã quyết định muốn cái cái yếm này, như vậy cái tất chân này, cũng có thể lấy về thử một chút.
Dù sao nàng cũng không thiếu tiền.
- Được, lấy luôn đôi tất chân này.
Xuân Hoa không thèm đếm xỉa, có thêm xấu hổ nàng cũng sẽ quyết định thử một lần.
Từ Mai cười rạng rỡ, vội vàng gói lại cái yếm và tất chân, về phần giá tiền, quận chúa không có bàn giao, nàng cứ tùy tiện cho giá, bằng giá với những cái yếm cùng tất chân khác là được.
Xuân Hoa mua cái yếm và tất chân, theo mấy người đồng bạn của mình rời đi.
Trên đường đi, đồng bạn đều đang cười nhạo nàng.
Xuân Hoa không có để ý, sau khi trở lại trong phủ, lập tức ở trong gian phòng thử một chút, mặc lên người tơ lụa mềm mại, khinh bạc, thông khí, vậy mà phá lệ dễ chịu.
Màn đêm buông xuống.
Nàng tắm rửa, đổi lại cái yếm và tất chân đã được hung thơm, bên ngoài lại choàng một kiện lụa mỏng, sau đó phân phó nha hoàn bồng nữ nhi đến gian phòng chơi với mình.
Lúc cơm tối, lão gia rốt cục tới, sau khi vào phòng liền chơi đùa cùng nữ nhi, căn bản cũng không có nhìn Xuân Hoa bên cạnh một chút.
Xuân Hoa cùng hắn nói chuyện, ánh mắt của hắn cũng một mực nhìn nữ nhi của mình, trả lời rất qua loa.
Lão gia chờ đợi một hồi, chuẩn bị rời đi, lúc này mới ngẩng đầu nhìn về phía nàng.
Xuân Hoa khoác lên lụa mỏng, trước ngực lộ ra cái yếm buổi trưa vừa mua, bên trên bắp đùi thon dài bọc lấy tất chân thật mỏng, mang lụa mỏng như ẩn như hiện, nàng thấy thái độ lão gia vẫn lãnh đạm như cũ, trong lòng vô cùng thất vọng, nhíu lông mày, cúi đầu thấp người, chuẩn bị cung tiễn lão gia rời đi.
Ánh mắt lão gia lại nhìn chằm chằm lồng ngực của nàng, kinh ngạc một chút, đột nhiên hỏi:
- Xuân Hoa, quần áo trong này của ngươi... Như thế nào dạng này.
Xuân Hoa nghe vậy ngẩn người, trong lòng mừng thầm, vội vàng ngẩng đầu giải thích nói:
- Lão gia, đây là thiếp thân hôm nay vừa mua, dây nhỏ trong này....
Nàng đột nhiên ngừng lại, nhìn về phía nữ nhi của mình.