Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 1312: Đổ ước, ngươi thua (2)




Lão gia lập tức phân phó nha hoàn mang nữ nhi của mình rời đi, sau đó đi đến trước mặt nàng, đưa tay nắm dây nhỏ chỗ ngực nàng, nhẹ nhàng kéo một cái, dây nhỏ mở ra...

Lúc này, Xuân Hoa cũng hợp thời tản ra lụa mỏng phía dưới, lộ ra bụng dưới tuyết trắng bằng phẳng.

Mặt mũi lão gia tràn đầy biểu lộ ngạc nhiên, nói:

- Lại có cái yếm dạng này...

Xuân Hoa vội vàng đẩy ra cái váy, giơ lên cặp đùi đẹp thon dài của mình, dịu dàng nói:

- Lão gia, ngài nhìn, tất chân cũng rất đặc biệt đây.

Lão gia ngây ra một lúc, đưa tay vuốt ve, tơ lụa xúc cảm mềm mại lại làm hắn rung động trong lòng, yêu thích không buông tay.

- Lão gia... Ngài rất lâu cũng không có bồi thiếp thân, đêm nay đến chỗ thiếp thân nơi này qua đêm đi, để thiếp thân hầu hạ ngài, có được hay không?

Xuân Hoa thấy thế, vội vàng cắn môi, uốn éo người, làm nũng.

Lão gia vuốt ve bắp đùi của nàng, ánh mắt lại liếc mắt nhìn lồng ngực của nàng, đột nhiên từng chút từng chút bế nàng lên, đi vào bên trong giường lớn...

Đêm nay, Xuân Hoa rốt cục lại nếm được tư vị làm nữ nhân xa cách đã lâu.

Hôm sau, lão gia vừa rời đi, nàng lập tức kích động ra phủ, đi cửa hàng của Từ Mai, trực tiếp ném một đống bạc, định chế mười bộ yếm và tất chân với đủ loại màu sắc và kiểu dáng.

Mấy tên đồng bạn của nàng nghe nói chuyện tối ngày hôm qua, cũng đều nhao nhao động tâm tư, để nàng lại đi cửa hàng thúc giục, để chủ tiệm nhanh lấy thêm hàng mới các nàng ngày mai lại đến xem thử.

Chuyện đã xảy ra chính là như vậy.

Từ Mai làm sao cũng không nghĩ ra, cái yếm cùng tất chân xấu hổ như thế, không chỉ có bán đi, hơn nữa còn để khách hàng vô cùng hài lòng, khách hàng sáng sớm đã chạy đến, còn nói muốn mua thêm mười bộ.

Phải biết, nàng ở cửa hàng này buôn bán quần áo nhiều năm như vậy, còn chưa hề gặp được loại quần áo khiến khách nhân không kịp chờ đợi muốn mua như thế.

Nàng lập tức ngửi được cơ hội buôn bán.

- Nếu như loại quần áo này vang dội thanh danh, bán đến đắt hàng, như vậy cuối năm nay, có lẽ công trạng của cửa hàng này của nàng liền sẽ vượt qua tất cả cửa hàng khác, không cần lại bị bỏ nữa.

Cho nên nàng vô cùng kích động, lập tức động tâm tư của mình.

- Quận chúa, loại cái yếm cùng tất chân này xem ra rất có thị trường, vị bằng hữu nào của ngài mà không chỉ mở tiệm thế? Hẳn là sẽ còn tự mình chế tác quần áo? Ngài nhìn có thể để cho ta cùng bọn hắn ký kết hợp đồng hay không, để bọn hắn đơn độc cung cấp hàng hóa cho cửa hàng này của nhà chúng ta thôi? Đương nhiên, có thể chỉ ký kết nửa năm. Chỉ cần có thể để cửa hàng này của nhà chúng ta sống sót, không cần bị rút khỏi là được. Còn về giá cả, quận chúa tự định đoạt...

Từ Mai lập tức bày ra gương mặt lấy lòng, cầu khẩn.

Nam Cung Mỹ Kiêu kinh ngạc nửa ngày, mới nói:

- Yên tâm đi, bản quận chúa cầu một vòng cho loại quần áo này, cũng chỉ có cửa hàng nhà ngươi để cho ta treo, về sau chỉ đơn độc cung cấp cho các ngươi.

Vừa nghe lời này, Từ Mai lập tức mặt mày hớn hở, thiên ân vạn tạ.

Nam Cung Mỹ Kiêu tâm tình phức tạp mang theo Mộc di rời đi.

Từ Mai đuổi tới cửa ra vào nhắc nhở:

- Quận chúa, ngày mai mấy người khách kia sẽ muốn đến xem, ngài nhìn ngài vị bằng hữu nào nơi đó, còn có làm tốt hay không? Có thể lại để cho các nàng cầm thêm mấy món tới không?

Biểu lộ Nam Cung Mỹ Kiêu trên mặt cứng đờ, dừng một chút, nói:

- Ta đi hỏi một chút.

Từ Mai lập tức cảm kích nói:

- Đa tạ quận chúa.

Nam Cung Mỹ Kiêu lạnh mặt rời đi.

Mộc di biết được nàng và Lạc Thanh Chu đổ ước, gặp sắc mặt nàng không tốt, do dự một chút, thấp giọng nói:

- Quận chúa, nếu không, chúng ta cứ nói không có bán được đi? Đợi tiểu tử kia thua đổ ước, mấy ngày sau, chúng ta lại nói bán đi rồi?

Nam Cung Mỹ Kiêu lườm nàng một chút, giọng lạnh lùng nói:

- Bản quận chúa là loại người thích chơi xấu thua không trả tiền sao?

Mộc di không dám lên tiếng nữa.

Hai người mướn xe ngựa, đi ngoại thành.

Lúc đi vào Tần phủ, màn đêm đã bao phủ xuống.

Nam Cung Mỹ Kiêu trực tiếp đi Mai Hương uyển, tìm tới Lạc Thanh Chu nói:

- Lạc Thanh Chu ba ngày thời gian đã đến, loại quần áo xấu hổ kia của ngươi cũng không có bán đi một kiện, ngay cả người nhìn một chút cũng không có, ngươi thua.

Mộc di bên cạnh: - ....

Lạc Thanh Chu nghe, cũng không có cảm giác ngoài ý muốn, ba ngày thời gian vẫn là quá ngắn, người đầu tiên làm liều còn chưa có xuất hiện thôi.

Hôm trước hắn đã đáp ứng khi có mặt của Tần nhị tiểu thư, mà giờ nàng cũng đang ở đây, chỉ đành nói:

- Quận chúa, ta có chơi có chịu, ngươi muốn ta làm cái gì?

Có Tần nhị tiểu thư tại đây, nàng cũng không dám làm ẩu?