Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 1310: Hồng nhan họa thủy (2)




Mặt trời mới mọc, dát lên một tầng ánh sáng màu vàng kim trên người nàng, giống như một phong cảnh đẹp nhất trong Tây Hồ.

Thiếu nữ yêu tộc vô thanh vô tức xuất hiện sau lưng nàng, cẩn thận từng li từng tí nói:

- Tỷ tỷ, ngươi muốn Lạc công tử cầu ngươi làm chuyện gì? Ngươi nói với Long nhi, Long nhi đêm nay nhắc nhở hắn.

Thân ảnh xanh nhạt quay đầu, nhìn nàng.

Thiếu nữ Yêu tộc biến sắc, run giọng nói:

- Tỷ tỷ, ta vừa độ kiếp xong, thân thể yếu đuối không chịu nổi, chảy rất nhiều máu, lại nuôi ta thêm mấy ngày?

Bên trên lầu các an tĩnh lại.

Lạc Thanh Chu trở lại trong phủ, lại ôm Tần nhị tiểu thư yếu đuối mềm mại vuốt ve an ủi trong chốc lát, thức dậy giường rời.

Thu nhi vẫn như cũ đúng giờ canh giữ ở cửa ra vào, giúp hắn mang giày.

Lạc Thanh Chu vừa tấn cấp, tâm tình cao hứng, gặp nàng ôn nhu quan tâm, thanh xuân đáng yêu, không khỏi cúi đầu hôn một cái lên miệng nhỏ của nàng, thấp giọng nói:

- Đêm nay ngủ cùng Tiểu Điệp, tối cô gia đi tìm các ngươi, được không?

Thu nhi đứng dậy cười nói:

- Vâng.

Lạc Thanh Chu vừa rời đi, Châu nhi lại thò đầu ra từ căn phòng cách vách:

- Thu nhi, cô gia khổ cực như vậy, không mệt mỏi sao?

Thu nhi không có để ý nàng, xoay người đi hành lang.

Lạc Thanh Chu ra ngoài từ cửa sau, vừa đeo lên mặt nạ thay đổi trang phục, đột nhiên nhìn thấy nơi đầu hẻm phía trước xuất hiện một thân ảnh quen thuộc.

Một bộ váy tím, dáng người cao gầy yểu điệu, hai chân thẳng tắp thon dài, eo nhỏ nhắn nhẹ nhàng vừa bằng một nắm tay, trước ngực cao ngất, mông rất vểnh, không phải vị Nam Cung quận chúa kia thì còn là ai.

Lạc Thanh Chu dừng bước lại, suy nghĩ một màn tối hôm qua, có chút luống cuống.

Nam Cung Mỹ Kiêu nện bước đôi chân dài thẳng tắp đi vào hẻm nhỏ đứng ở trước mặt hắn, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm trong chốc lát, nói:

- Tối hôm qua ta uống say, hôn ngươi, cho nên... Xin lỗi.

Lạc Thanh Chu kinh ngạc một chút, kinh ngạc nhìn nàng.

Nam Cung Mỹ Kiêu lạnh lùng thốt:

- Sở Phi Dương, bản quận chúa bảo ngươi xin lỗi, ngươi không có nghe sao?

Lạc Thanh Chu: - ? ? ?

Tối hôm qua ngươi uống say, hôn ta, sau đó, sáng nay đến chặn đường ta, để cho ta xin lỗi ngươi?

Đây là đạo lý gì?

Lạc Thanh Chu ngốc trệ một chút, quả quyết cúi đầu nói:

- Quận chúa, ta sai rồi, thật xin lỗi... Ta xin lỗi ngươi...

Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, xin thì liền xin lỗi thôi.

Ai bảo người ta là quận chúa cao cao tại thượng, lại cầm thóp của hắn.

Nam Cung Mỹ Kiêu hừ lạnh nói:

- Lần sau còn dám sao?

Lạc Thanh Chu lắc đầu:

- Cũng không dám nữa.

Nam Cung Mỹ Kiêu nhíu mi, tựa hồ cũng không hài lòng về câu trả lời này, nói:

- Cho ngươi thêm một cơ hội, một lần nữa trả lời.

Lạc Thanh Chu kinh ngạc một chút, đầu óc cấp tốc xoay tròn mấy lần, cẩn thận từng li từng tí:

- Lần sau... Nghe quận chúa?

Nam Cung Mỹ Kiêu nhíu mày, khóe miệng hơi vểnh:

- Câu trả lời này còn tạm chấp nhận, tuy hơi qua loa. Như vậy, bản quận chúa tha thứ cho hành vi không bằng cầm thú của ngươi tối muộn hôm qua.

Nói xong, xoay người, chuẩn bị rời đi, đột nhiên lại quay đầu lại nói:

- Đúng rồi, Sở Phi Dương, nói cho bằng hữu của ngươi, hôm nay là ngày cuối cùng. Quần áo hạ lưu kia khẳng định không bán ra được. Đêm nay ta sẽ tìm đến hắn, nói cho hắn biết kết quả, sau đó... Hi vọng hắn có chơi có chịu, không được nuốt lời, nếu không, bản quận chúa sẽ cho hắn đẹp mặt.

Nói xong, hừ lạnh một tiếng, nện đôi chân dài bước nhanh rời đi.

Lạc Thanh Chu lại đứng ở trong hẻm nhỏ kinh ngạc hồi lâu, mới đi ra ngoài.

Hôm nay tu luyện cả ngày, hắn đều có chút không quan tâm, suy nghĩ miên man đêm nay thua đổ ước, vị Nam Cung quận chúa kia sẽ muốn hắn làm gì.

Nếu như không có chuyện tối ngày hôm qua, hắn chắc chắn sẽ không quan tâm cùng khẩn trương như hiện tại.

Nữ nhân quả nhiên là hồng nhan họa thủy.

Đặc biệt là những nữ nhân lớn lên xinh đẹp, vóc người lại đẹp, thân phận lại tôn quý, địa vị lại cao, lại chủ động ép dính hắn rồi còn ép buộc hắn, hắn lại không cách nào từ chối.

Lúc chạng vạng tối.

Nam Cung Mỹ Kiêu mang theo Mộc di, tiến vào cửa hàng của Từ Mai, nói thẳng:

- Đưa trả hai kiện quần áo kia cho ta đi, ta lấy về.

Ai ngờ Từ Mai lại mặt mày hớn hở nói:

- Quận chúa, tin tức tốt! Hai kiện quần áo kia tối hôm qua đã bán đi, sáng nay vị khách hàng kia lại tới, nói muốn mua thêm mười bộ với các màu sắc không giống nhau, còn nói hai bằng hữu của nàng cũng rất thích, để chúng ta nhanh làm ra hàng mới, ngày mai các nàng sẽ đến xem...

Thời gian trở lại hôm qua.

Tiểu thiếp tên gọi Xuân Hoa của phủ lão gia nội thành nào đó, sau khi sinh hạ nữ nhi, lão gia không còn có đến cùng phòng với nàng nữa.