Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 1309: Hồng nhan họa thủy (1)




Ca ca ca ca hảo ca ca, tin nhắn vừa rồi là do tỷ tỷ ta gửi, muội muội đã hung hăng đánh cho nàng một trận, đáng ghét, vậy mà muốn ly gián quan hệ giữa huynh muội chúng ta! Nàng đừng mơ làm được! Hảo ca ca, ngươi quá tuyệt vời! Quá giỏi! Muội muội thật sùng bái ngươi, rất bội phục ngươi! Ngươi vậy mà lại lên cấp! Lại còn kích hoạt lên Lôi Linh căn! Muội muội yêu ngươi muội muội thật yêu ngươi, muội muội rất muốn quỳ liếm ngươi, giống như rất muốn làm chó con cho ca ca. Ca ca đang ở Tây Hồ à? Muội muội đi qua ngay .

Lạc Thanh Chu: - .....

Quả nhiên, vẫn là tiểu Nguyệt nói chuyện êm tai, bất quá... Có phải có chút khoa trương hay không?

Trong lòng Lạc Thanh Chu thoải mái hơn, trả lời:

Trời đã sắp sáng rồi, ta muốn về nhà, lần sau đi

Tiểu Nguyệt: Ca ca, đừng về nhà, đến muội muội nơi này đi. Muội muội đi tường thành nội thành đón ca ca, muội muội đã không thể chờ đợi, muốn nhìn thấy ca ca sau khi tấn cấp uy vũ bá khí ra sao! Muội muội nơi này còn có rất nhiều bảo bối chuẩn bị cho ca ca đây? Ca ca không phải muốn vào bên trong thành sao? Muội muội mang ca ca đi vào! .

Lạc Thanh Chu nhìn thấy tin tức này, trong lòng khẽ động, lại ngẩng đầu nhìn sắc trời.

Lúc này tiến vào nội thành, đi Trung Vũ bá phủ dò xét một phen, lại đi ra ngoài thành, thời gian hẳn là còn kịp.

Hắn lại suy tư một chút, đang muốn cúi đầu biên tập tin nhắn đáp ứng, thân ảnh xanh nhạt đứng bên trên mái cong đột nhiên mở miệng nói:

- Giảng cho ta mấy đoạn kinh thư đi.

Lạc Thanh Chu kinh ngạc một chút, vội vàng đáp ứng nói:

- Được, Nguyệt tỷ tỷ chờ một lát.

Hắn lập tức trả lời nói: Tiểu Nguyệt, hiện tại không đi được, trời đã sắp sáng rồi, chờ đêm lại đi .

Trả lời xong, thu hồi bảo điệp đưa tin.

Nguyệt tỷ tỷ trợ giúp hắn nhiều như vậy, đêm nay hắn sở dĩ có thể tấn cấp thành công, cũng là công lao của Nguyệt tỷ tỷ, cho nên nghe Nguyệt tỷ tỷ yêu cầu, hắn đương nhiên không thể từ chối.

- Nguyệt tỷ tỷ, vậy ta bắt đầu.

Lạc Thanh Chu ổn định tâm thần, trầm ngâm một chút, kể tiếp đoạn lần trước.

- Có một vật hỗn độn mà nên, sinh trước trời đất; yên lặng, trống không; đứng một mình mà chẳng thay; đi khắp nơi mà không mỏi. Có thể làm mẹ thiên hạ.

- Ta không biết tên, đặt tên chữ đó là Đạo. Gượng gọi tên đó là Lớn. Lớn là đi, đi là xa; xa là trở lại.

- Cho nên Đạo lớn, Trời lớn, Đất lớn. Người cũng lớn. Trong đời có bốn thứ lớn, mà Người là một. Người bắt chước Đất, Đất bắt chước Trời; Trời bắt chước Đạo; Đạo bắt chước tự nhiên.

Thân ảnh xanh nhạt nghe được đoạn văn này, thần sắc đột nhiên trở nên ngưng trọng lên, nói:

- Đọc lại một lần, chậm một chút.

Lạc Thanh Chu dừng lại, đọc lại từ đầu.

Mà lúc này, thiếu nữ Yêu tộc bị hắn ném vào nước hồ vết thương chồng chất cũng nổi lên mặt nước, vểnh tai, ngưng thần lắng nghe, yên lặng ghi tạc ở trong lòng.

- Cho nên đạo lớn, trời lớn, đất lớn, người cũng lớn...

Lạc Thanh Chu lặp đi lặp lại niệm nhiều lần, thân ảnh xanh nhạt mới để hắn tiếp tục đọc tiếp.

Bóng đêm lặng yên trôi qua.

Trong bất tri bất giác, mặt trời mới mọc đã thò đầu ra từ núi xanh phía Đông.

Ánh sáng màu vỏ quýt chiếu xuống phía trên Tây Hồ.

Tối hôm qua sấm sét vang dội sóng cả mãnh liệt Tây Hồ, lúc này đã gió êm sóng lặng, xinh đẹp như vẽ.

Lạc Thanh Chu thấy thời gian đã không còn sớm chắp tay cáo từ.

Thân ảnh xanh nhạt dừng một chút, xoay người, nhìn hắn nói:

- Ngươi đã giảng đạo cho ta, ta có thể lại ra tay giúp ngươi một lần.

Lạc Thanh Chu nghe vậy ngẩn người, vội vàng nói:

- Nguyệt tỷ tỷ, ngươi đã giúp ta rất nhiều, ta vì ngươi giảng đạo là nên, Nguyệt tỷ tỷ không cần khách khí.

Thân ảnh xanh nhạt trầm mặc một chút, nói:

- Ngươi không có chuyện gì yêu cầu ta sao?

Lạc Thanh Chu lắc đầu, nói:

- Không có. Nguyệt tỷ tỷ, ngươi mới truyền thụ cho ta nội công tâm pháp, mới giúp ta tu luyện, ta nào còn dám làm phiền ngươi.

Thân ảnh xanh nhạt dừng một chút thản nhiên nói:

- Có việc thì ngươi cứ nói.

Trong lòng Lạc Thanh Chu cảm động, chắp tay nói:

- Đa tạ Nguyệt tỷ tỷ, bất quá ta tạm thời thật không có chuyện gì, bây giờ ta một lòng tu luyện, cũng không nghĩ đến chuyện khác.

Thân ảnh xanh nhạt nhìn hắn, không nói gì thêm.

Lạc Thanh Chu thấy mặt trời đã mọc, chắp tay cáo từ nói:

- Nguyệt tỷ tỷ, vậy ta đi về trước, đêm nay gặp.

Nói xong, thân ảnh lóe lên, bay lên giữa không trung, nhanh chóng rời đi.

Sau khi tấn cấp thần hồn, tốc độ phi hành càng nhanh hơn.

Lạc Thanh Chu lại lấy ra phi kiếm, thử một chút, khoảng cách thúc đẩy phi kiếm càng xa hơn.

Hắn quyết định trở về dùng nhục thân thử một lần.

Đợi hắn rời đi, thân ảnh xanh nhạt vẫn như cũ đứng bên trên mái cong lầu các, không nhúc nhích.