Lạc Thanh Chu cảm giác mình có chút không chịu nổi, Lôi Linh căn trong cơ thể giống như đã bị rót đầy, ngũ tạng lục phủ bắt đầu trở nên nóng hổi đau đớn, thần hồn bên trong đan hải giống như có thứ gì muốn bạo phát ra.
Thiếu nữ yêu tộc và Thần hồn của hắn quấn quanh một chỗ, tựa hồ cũng cảm thấy đau đớn của hắn, vội vàng run giọng nói:
- Công... Công tử, lại... Lại kiên trì một hồi, Long nhi... Long nhi sắp xong... Lập tức liền muốn...
- A ——
Lôi điện quán thể, thần hồn thuế biến.
Hai người lại đột nhiên đồng thời hét ầm lên, bất quá Lạc Thanh Chu chỉ hét một tiếng liền ngừng lại, thần hồn đột nhiên cảm thấy cường đại trước nay chưa từng có.
Hắn lập tức sắp tấn cấp!
Mà thiếu nữ Yêu tộc thì vẫn đang thét chói tai, toàn thân không ngừng run rẩy, bóng rắn và bóng người vừa đi vừa về biến ảo, nhục thân và thần hồn giống như bị rách ra, đau đớn không thôi...
Tiếng thét chói tai và kịch liệt run rẩy một mực kéo dài hồi lâu mới dần dần ngừng lại.
Đồng thời, lôi điện phong bạo bắt đầu dần dần yếu bớt.
Thân thể của nàng bị một đoàn ánh sáng nhu hòa bao vây lấy, bắt đầu từ cứng ngắc dần dần biến mềm mại, thấy không rõ đã lột xác thành bộ dáng gì.
Nàng mở ra hai mắt tinh hồng, nhìn thiếu niên trên người một chút, thân thể lập tức đột nhiên thu nhỏ, ánh sáng tan đi, biến thành một thiếu nữ nhân loại không có sợi vải che thân, đang bị hắn ôm vào trong lòng...
- Công tử, Long nhi... Tốt....
Nàng suy yếu nói, ánh mắt và âm thanh phá lệ ôn nhu.
Lôi điện tiêu tán, mây đen tản ra.
Trong bầu trời đêm, trăng sáng lại xuất hiện, sao trời đầy trời.
Hết thảy đều quay về bình tĩnh.
Lạc Thanh Chu ôm thiếu nữ trong ngực, đối mặt với ánh mắt ôn nhu cùng ngọc thể tuyết trắng của nàng, kinh ngạc nửa ngày, đột nhiên giật mình tỉnh lại, hai tay rủ xuống, trực tiếp ném nàng từ giữa không trung xuống.
- Xoạt!
Một tia tuyết trắng ở dưới ánh trăng lóe lên liền biến mất.
Bọt nước văng khắp nơi trên mặt hồ.
Lạc Thanh Chu lại giật mình, mới từ mây xanh bay thấp xuống dưới, bay xuống bên trên lầu các, nâng lên hai tay, kích động nói:
- Nguyệt tỷ tỷ, ta giống như đột phá.
Nói rồi, thân ảnh hắn lóe lên, rơi vào bên cạnh thân ảnh xanh nhạt, cùng nàng sóng vai đứng đấy, duỗi ra nắm đấm nói:
- Nguyệt tỷ tỷ, ngươi nhìn, thần hồn ta tựa hồ trở nên càng thêm ngưng thật, cũng càng giống như nhục thân. Bây giờ ta cảm giác trong cơ thể tràn đầy lực lượng, cảm giác bốn phía, cảm giác về nguyệt hoa cũng càng thêm rõ ràng nhạy cảm.
Thân ảnh xanh nhạt thản nhiên nói:
- Nha.
Lạc Thanh Chu quay đầu, hơi nghi hoặc một chút mà nhìn nàng.
Hắn rõ ràng kích động như vậy, rõ ràng ưu tú như thế, sao Nguyệt tỷ tỷ lại không thể khích lệ và cổ vũ hắn một chút? Chỉ trả lời một chữ —— a?
Lạc Thanh Chu mặt dày nói:
- Nguyệt tỷ tỷ, ta cần ngươi khen ngợi và cổ vũ.
Dung nhan thân ảnh xanh nhạt băng lãnh, không tiếp tục để ý tới hắn.
Lạc Thanh Chu vui sướng trong lòng khó mà trút xuống, cảm giác có chút đau buồn, nghĩ nghĩ, thân ảnh lóe lên, bay xuống trên mái hiên, sau đó lấy ra bảo điệp truyền tin, phát tin tức cho tiểu Nguyệt: 【 Tiểu Nguyệt, ta vừa tấn cấp, mà lại còn giống như kích hoạt được Lôi Linh căn 】 .
Cùng lúc đó.
Trong phòng của một tòa nhà nào đó ở nội thành, một thiếu nữ váy áo hỏa hồng, một đôi chân ngọc tuyết trắng lãnh ngạo trần trụi đang ngồi ở trước bàn, cau mày, đang nghiêm túc viết thứ gì đó.
Đúng vào lúc này, ngọc thạch trên người đột nhiên chấn động một chút, quấy nhiễu mạch suy nghĩ của nàng.
-Đáng ghét!
Nàng tức giận đập bút lông sói vào trên mặt bàn, từ trên người lấy ra bảo điệp đưa tin, cắn răng tức giận nói:
- Khẳng định là hỗn đản để bản cung mất hết mặt mũi, chỉ muốn bảo vật của bản cung kia.
Định mắt xem xét, quả nhiên là hắn.
Nàng vừa tức vừa giận, ngay cả nội dung cũng không có nhìn, trực tiếp duỗi ra ngón tay viết: 【 Cút! 】 .
Vì không để cho mình đổi ý, vừa viết chữ xong, nàng lập tức gửi ra.
- Hô
- Khi chữ ‘Cút’ gửi ra ngoài, nàng cảm giác mình rốt cục xả được cơn giận, rất dễ chịu, lúc này mới nhìn thấy nội dung mà đối phương gửi tới.
Ngoại thành, Tây Hồ.
Phía trên lầu các.
Lạc Thanh Chu mới gửi tin nhắn đi ra ngoài không lâu, liền nhận được trả lời.
Xem xét tin nhắn trả lời, mặt mũi hắn tràn đầy tức giận, cho rằng mình nhìn lầm.
Tiểu Nguyệt: 【 Cút! 】 .
Sẽ không phải là tỷ tỷ của tiểu Nguyệt gửi đi đó chứ?
Đang lúc hắn buồn bực, chữ ‘Cút’ lại đột nhiên bị thu hồi trở về, một tin tức lập tức được gửi tới: 【 Ca ca ca ca ca ca... 】
Hắn cẩn thận đếm, bên trong tin nhắn này hết thảy có hơn hai mươi chữ ca ca.
Vừa đếm xong, dòng tin nhắn thứ hai lại được gửi tới: