Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 1304: Tấn cấp và độ kiếp (2)




Đại Bảo thì gấp xoay quanh ở phía dưới, miệng phát ra tiếng kêu lo lắng cùng cầu khẩn, tựa hồ cũng muốn đi lên.

Tần đại tiểu thư nhìn chằm chằm con mắt của Nhị Bảo, an tĩnh nhìn một hồi, tay ngọc duyên dáng nhẹ nhàng vuốt ve lông tóc nhu thuận của nó, miệng thế mà lẩm bẩm:

- Tầm bảo thố, tại sao phải cắn ta? Hay là hắn... Dạy sao?

Trong hoa viên đột nhiên yên lặng như tờ.

Trong chớp nhoáng này, tựa hồ ngay cả tiếng gió đều đình chỉ.

Bách Linh cũng an tĩnh lại, nhìn về phía thân ảnh trong sáng như trăng, tuyết trắng không tì vết trong lương đình, kinh ngạc ngẩn người.

Hạ Thiền nắm chặt kiếm trong tay, ngẩng đầu, nhìn phía vòng trăng sáng trên bầu trời đêm, gương mặt xinh đẹp, con ngươi đen nhánh trở nên dị thường ôn nhu.

Lạc Thanh Chu vịn Tần nhị tiểu thư trở lại Mai Hương uyển.

Sau khi tắm xong, hai người nằm ở trên giường.

Thân thể Tần nhị tiểu thư yếu đuối mềm mại áp sát vào trong ngực của hắn, ngẩng lên khuôn mặt nhỏ thanh lệ, ôn nhu nói:

- Thanh Chu ca ca, đừng trách Bách Linh, Bách Linh cũng đang giúp Thanh Chu ca ca.

Lạc Thanh Chu cầm tay nhỏ mềm mại của nàng, vuốt ve mái tóc nhu thuận của nàng nói:

- Ta không có trách nàng, nha đầu kia đã như thế, hay nói quá, ta sớm thành thói quen. Bất quá, nhị tiểu thư nói nàng đang giúp ta, là có ý gì?

Tần nhị tiểu thư nói:

- Thanh Chu ca ca nhận biết tỷ tỷ đã lâu như vậy, còn làm vợ chồng với tỷ tỷ thời gian dài như vậy, thế nhưng quan hệ giữa hai người các ngươi vẫn luôn là tương kính như tân, lạnh lùng xa cách. Bách Linh mỗi lần nói đùa, nhìn như là để Thanh Chu ca ca khó xử, thật ra cũng là vì rút ngắn quan hệ giữa các ngươi. Muốn trách, thì trách Thanh Chu ca ca quá không chủ động, đương nhiên, cũng trách tỷ tỷ quá lạnh lùng, thời gian lâu như vậy, sao lại không có chút tiến bộ chứ?

Lạc Thanh Chu thở dài một hơi, nói:

- Chuyện đã qua, coi như xong đi, dù sao bây giờ ta cũng ly hôn với đại tiểu thư, hiện tại như thế này rất tốt, miễn cho bị người khác nói xấu. Thật ra Bách Linh có chút trò đùa hơi quá mức, chỉ sợ đại tiểu thư còn lúng túng hơn ta, lần sau ta còn muốn nói nàng vài câu.

Tần nhị tiểu thư cười nói:

- Thanh Chu ca ca, Vi Mặc nhìn ra, tỷ tỷ thật ra cũng có biến hóa, Vi Mặc cảm thấy, đều là công lao của Thanh Chu ca ca mỗi đêm đi kể chuyện xưa.

Lạc Thanh Chu nói:

- Muốn cải biến tính cách đại tiểu thư để nàng trở nên sáng sủa một chút, chỉ sợ rất khó. Bất quá sự do người làm, ta về sau sẽ siêng đi kể chuyện xưa cho nàng, nhị tiểu thư cũng thường xuyên đi qua trò chuyện với nàng đi. Ta cảm thấy chỉ cần để nàng chậm rãi nói nhiều hơn, để nàng nói ra chuyện suy nghĩ trong lòng, biểu đạt ra cảm xúc trong lòng, hẳn là sẽ cải biến rất nhiều.

Tần nhị tiểu thư nói:

- Vi Mặc cũng nghĩ như vậy, vậy sau này, còn cần phiền phức Thanh Chu ca ca hơn nhiều.

Lạc Thanh Chu nói:

- Hẳn là thế, người một nhà thôi.

Tần nhị tiểu thư cười nói:

- Ừm, người một nhà.

Hai người lại ôm nhau nói chuyện một hồi, Tần nhị tiểu thư đột nhiên nói:

- Thanh Chu ca ca, ga giường và chăn mền, Vi Mặc cũng không có đổi, tối hôm qua Mỹ Kiêu tỷ ngủ qua, chàng xem, trên mặt còn có mùi của nàng đây.

Lạc Thanh Chu lúng túng nói:

- Đừng nhắc đến nàng, nhanh ngủ đi.

Tần nhị tiểu thư ôm cổ của hắn, cắn cắn môi phấn, ngẩng lên khuôn mặt nhỏ, hai con ngươi thủy uông uông nhìn hắn nói:

- Thanh Chu ca ca, ngươi muốn chơi thỏ thỏ một hồi không?

Lạc Thanh Chu hừ lạnh nói:

- Vừa rồi ở Linh Thiền Nguyệt cung không phải đã chơi rồi sao? Ta còn hung hăng dạy dỗ bọn chúng đây. Lần sau bọn chúng nếu còn dám cắn giày đại tiểu thư, ta sẽ đập nát miệng của bọn nó.

Tần nhị tiểu thư vén miệng nói:

- Thanh Chu ca ca, đừng bạo lực như vậy, thỏ thỏ khả ái như vậy...

Ngừng một lúc, nàng lại thấp giọng nói:

- Thanh Chu ca ca, thật ra, Vi Mặc vừa rồi vụng trộm ôm bọn nó trở về, Thanh Chu ca ca có muốn chơi với chúng nó một hồi không? Lần này nhẹ nhàng một chút, có được hay không?

Lạc Thanh Chu lập tức kinh ngạc hỏi:

- Ở đâu?

Lập tức lại nói:

- Nhị tiểu thư cẩn thận, bọn chúng sẽ cắn người.

Tần nhị tiểu thư cầm tay của hắn, đặt ở bên trên hai con thỏ thỏ tuyết trắng kiều ngạo của mình, cắn môi phấn nói:

- Đừng sợ, Thanh Chu ca ca... Chàng cũng có thể cắn bọn chúng....

Lạc Thanh Chu lập tức cứng đờ, lập tức hừ lạnh một tiếng:

-Đáng ghét, hai con vật nhỏ vậy mà trốn ở chỗ này, xem ta như thế nào giáo huấn bọn chúng!

Lập tức nắm chặt nắm đấm, mở ra hai trảo tóm chặt hai con thỏ nhỏ, bắt đầu bóp ‘mạnh’.

Tần nhị tiểu thư: - .....

Ngoài cửa sổ, bóng đêm như mực.

Mây đen che giấu ánh trăng, bầu trời âm trầm.