Đại Bảo nhếch miệng liếc mắt, một bộ dáng si mê:
- Ục ục, ục ục...
Song trảo Nhị Bảo đưa lên che mặt, một bộ dáng thẹn thùng:
- Ục ục, ục ục...
Lạc Thanh Chu nhìn chằm chằm ánh mắt của bọn chúng, đột nhiên nói:
- Đại tiểu thư thật thơm và đáng yêu, cho nên muốn cắn nàng, đúng hay không?
Ai ngờ lời này vừa ra, nơi cửa trước mặt đột nhiên nhô ra một cái đầu, giật mình nói:
- Giỏi cho cô gia, ngươi lại là dạy bọn chúng như thế này! Hừ!
Nói xong, lập tức quay người chạy vào hậu hoa viên, tố cáo cho hai tỷ muội bên trong đình:
- Tiểu thư, nhị tiểu thư, việc lớn không tốt! Ta vừa rồi nghe được cô gia một mình nói với hai con con thỏ nhỏ, cô gia nói đại tiểu thư thật thơm thật quá đáng yêu, cho nên hắn rất muốn cắn đại tiểu thư nhưng hắn không dám, cho nên uy bức lại dụ hai con con thỏ nhỏ đến cắn, hắn cũng ở một bên vui vẻ mà nhìn.
Trong lương đình đột nhiên an tĩnh lại.
Lạc Thanh Chu mang theo hai con thỏ trắng vội vã vọt vào hậu hoa viên, cả giận nói:
- Bách Linh, chớ có hồ ngôn loạn ngữ! Ta vừa rồi chỉ đang hỏi hai con thỏ nhỏ vì sao muốn cắn giày của đại tiểu thư, ta chỉ suy đoán nguyên nhân bọn chúng cắn giày của đại tiểu thư, ngươi có thể nào đừng ăn nói bừa bãi vu khống ta?
Bách Linh giòn tiếng nói:
- Cô gia, hai con thỏ nhỏ căn bản sẽ không nói chuyện, làm sao ngươi biết bọn chúng nghĩ như vậy? Nói không chừng chính là trong lòng cô gia nghĩ như vậy, cho nên mới không cẩn thận nói đây.
Ánh mắt Lạc Thanh Chu tức giận nhìn nàng.
Bách Linh lập tức rụt cổ một cái, chạy tới núp ở sau lưng Hạ Thiền, thò đầu ra nói:
- Cô gia, người ta chỉ ăn ngay nói thật, ngươi nhất định phải bảo người ta nói láo mới cao hứng à? Tiểu Bách Linh từ trước đến nay thành thật chính nghĩa, tuyệt không nói láo gạt người, cô gia coi như hung hơn, người ta cũng tuyệt đối sẽ không cúi đầu với thế lực ác.
Lạc Thanh Chu lười nhác lại để ý tới nàng, đặt hai con thỏ trắng ở trên mặt đất, đi vào lương đình chắp tay giải thích nói:
- Đại tiểu thư, ta vừa rồi ra ngoài dạy dỗ Đại Bảo Nhị Bảo một phen, về sau bọn chúng tuyệt không dám lại cắn giày của ngươi. Còn lời Bách Linh vừa rồi nói, đều là nàng nói hươu nói vượn, ta chưa từng nghĩ như vậy, ta có thể thề.
Bách Linh hừ một tiếng, đang muốn nói chuyện, Lạc Thanh Chu quay đầu nhìn thoáng qua ‘thỏ thỏ’ của nàng, sau đó nhếch môi, lộ lộ hàm răng của mình.
Sắc mặt Bách Linh đột biến, cuống quít che kín miệng nhỏ của mình, sau đó lại che lại ‘thỏ thỏ’ của mình.
Lạc Thanh Chu lúc này mới thu hồi ánh mắt, tiếp tục cúi đầu bồi tội cho Tần đại tiểu thư trong lương đình.
Hắn vốn định nói cho Tần đại tiểu thư, hắn đã làm một đôi giày mới cho nàng, nhưng nghĩ nghĩ, lại nhịn được, đến lúc đó cho nàng một niềm vui ngoài ý muốn đi.
- Tỷ tỷ, thời gian đã không còn sớm, vậy chúng ta đi về trước.
Lúc này, Tần nhị tiểu thư đứng dậy, phá vỡ xấu hổ.
Bởi vì Tần đại tiểu thư từ đầu đến cuối đều là thần sắc thanh lãnh, cũng không để ý tới hắn.
- Thanh Chu ca ca, chúng ta trở về đi.
Tần nhị tiểu thư nói khẽ.
Lạc Thanh Chu vội vàng vịn nàng, đi ra lương đình.
Châu nhi cùng Thu nhi mang theo đèn lồng, đi ở phía trước dẫn đường.
Lạc Thanh Chu quay đầu nhìn thoáng qua Hạ Thiền, phất phất tay nói:
- Thiền Thiền, đêm mai gặp. Đêm mai đi cô gia nơi đó, cô gia kể cho ngươi cố sự nghe, nhớ kỹ không được mang người đầu lưỡi rất dài nào đó đi theo, cô gia về sau cũng sẽ không kể chuyện xưa cho nàng nghe.
Nói xong, vịn Tần nhị tiểu thư ra cửa.
Bách Linh đứng sau lưng Hạ Thiền sửng sốt một hồi, đột nhiên thè ra đầu lưỡi phấn nộn, dùng ngón tay đo, miệng mơ hồ không rõ nói:
- Thiền Thiền, cô gia nói người kia, hẳn sẽ không là ta nhỉ? Đầu lưỡi của ta không có dài chút nào, chính là tương đối linh hoạt, ngươi nhìn...
Nói rồi đầu lưỡi nhanh chóng bắt đầu chuyển động.
Sau đó, nàng lại dùng ngón tay đang dính nước bọt sáng lấp lánh của mình chộp vào miệng nhỏ của Hạ Thiền, nói:
- Thiền Thiền, a một cái há mồm ra, để cho ta nhìn đầu lưỡi ngươi có dài hay không.
Hạ Thiền quay người rời đi, không có để ý đến nàng.
Hai con thỏ trắng ở bên ngoài lương đình trong chốc lát, xác định kẻ đáng sợ nào đó sẽ không lại trở về, vội vàng nhún nhảy một cái tiến vào lương đình, tiến tới dưới chân Tần đại tiểu thư, ngửa đầu, hít lấy cái mũi, ngửi ngửi váy tuyết trắng của Tần đại tiểu thư, một mặt si mê.
Tần đại tiểu thư cúi đầu nhìn bọn chúng một chút, do dự một chút khẽ vươn tay, bế Nhị Bảo lên, đặt ở trên đùi.
Nhị Bảo lập tức híp mắt, miệng phát ra tiếng kêu kỳ quái thụ sủng nhược kinh, kích động thân thể đều đang phát run, cũng không dám loạn động.