Thu nhi cùng Châu nhi, Hạ Thiền cùng Bách Linh, thì ở cách đó không xa chơi cùng hai con thỏ trắng.
Châu nhi cười tươi, nhìn rất vui vẻ.
Thu nhi cũng là mặt đầy ý cười.
Bách Linh thì đang nói chuyện đùa vui:
- Thu nhi, Châu nhi, thật ra các ngươi cũng có bé thỏ trắng, mà bé thỏ trắng của Thu nhi thì lớn hơn của Châu nhi.
Đâu?
Châu nhi lập tức nghi ngờ nói:
- Ở nơi nào? Ta làm sao không biết?
Bách Linh cười nói:
- Ngươi đi về hỏi cô gia liền biết, hắn đang nuôi cho các ngươi đây.
Châu nhi lập tức vui vẻ nói
- Thì ra cô gia không có quên ta và Thu nhi, quá tốt rồi, chờ một lúc trở về ta sẽ đi hỏi cô gia, ta muốn một con lớn.
Bách Linh cười hì hì nói:
- Vậy ngươi yêu cầu cô gia mới được, hắn sẽ giúp ngươi nuôi lớn.
Châu nhi lập tức vui đến mặt mày hớn hở.
Thu nhi cúi đầu, vuốt ve bé thỏ trắng trước mặt, cũng không nói chuyện.
Bách Linh còn muốn lên tiếng, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía cửa ra vào kinh ngạc nói:
- Cô gia, ngươi làm sao cũng tới?
Vừa dứt lời, hai con thỏ trắng đang chơi đùa trên mặt đất đột nhiên vểnh tai, ngẩng đầu, nhìn về phía cửa ra vào.
Lạc Thanh Chu đi vào hậu hoa viên, trước nhìn hai tỷ muội bên trong đình một chút, nhìn về phía các nàng, vừa muốn nói chuyện, hai con thỏ trắng đột nhiên chạy về phía hắn, một trái một phải, xông về cắn giày của hắn.
Lạc Thanh Chu nhấc chân muốn đá.
Ai ngờ hai con thỏ trắng vừa chạy vội tới trước mặt hắn, đột nhiên lại lộn vòng phương hướng, ‘Sưu’ một tiếng vọt vào lương đình, lập tức chui vào dưới làn váy tuyết trắng của Tần đại tiểu thư, lại một trái một phải, cắn giày của nàng.
Động tác thuần thục, phối hợp ăn ý, giống như sớm đã huấn luyện vô số lần...
Trong hậu hoa viên đột nhiên an tĩnh lại.
Tần nhị tiểu thư kinh ngạc một chút, quay đầu, nhìn về phía người nào đó, ánh mắt cổ quái.
Lạc Thanh Chu cứng một chút, cuống quít giải thích nói:
- Nhị tiểu thư, không phải ta huấn luyện, ta thề...
Thế nhưng giải thích của hắn lại bất lực tái nhợt, hơn nữa còn có loại cảm giác càng che càng chột dạ.
Ánh mắt tất cả mọi người cổ quái nhìn hắn.
Bao gồm cả Tần đại tiểu thư.
Tần nhị tiểu thư cười như không cười nói:
- Thanh Chu ca ca, lúc chàng không có tới, hai con thỏ thành thật như vậy, chàng vừa đến, bọn chúng liền xông lại cắn giày của tỷ tỷ. Nghe Bách Linh nói, đã không phải lần một lần hai... Chàng giải thích thế nào?
- Ta.
...
Lạc Thanh Chu lập tức nghẹn lời, không có cách nào giải thích...
…
- Bốp! Bốp! Bốp!
- Bốp! Bốp! Bốp!
Bóng đêm đen nhánh.
Đằng sau hòn non bộ bên ngoài Linh Thiền Nguyệt cung đột nhiên truyền đến âm thanh ‘Bốp bốp’ thanh thúy mà vang dội.
Đồng thời, còn kèm theo một vài tiếng kêu kỳ quái.
Lá rụng xoáy tròn, chim đêm bị kinh động bay cao.
Những âm thanh này một mực kéo dài thật lâu mới ngừng lại.
- Lần sau còn dám cắn giày của đại tiểu thư, đánh nát miệng của các ngươi!
Ở phía sau hòn non bộ, hai con thỏ trắng lông xù bị Lạc Thanh Chu đặt ở trên tảng đá, bị đánh đầu óc choáng váng, cầu khẩn xin tha.
Lạc Thanh Chu thấy chúng nó trung thực, mới thả ra con tiểu Hỏa Hồ từ trong nhẫn trữ vật.
Tiểu Hỏa Hồ vừa xuống đất, hai con thỏ trắng vừa rồi còn tê liệt trên mặt đất thoi thóp đột nhiên lập tức nhảy nhót, trong nháy mắt tinh thần sung túc, chiến ý dâng trào.
Tiểu Hỏa Hồ nhìn thấy bọn chúng miệng đầy máu tươi, bộ dáng chật vật, lập tức hé miệng chế giễu.
- !
Hai con thỏ trắng lập tức giận dữ, nhanh chóng nhào tới.
Tiểu Hỏa Hồ cũng không cam chịu yếu thế, lập tức tránh thoát Đại Bảo tấn công, xông về Nhị Bảo.
Ba con vật nhỏ lập tức chiến đấu cùng nhau.
Lạc Thanh Chu không để ý đến bọn chúng, đi ra hòn non bộ, ổn định cảm xúc một hồi, thấy thời gian không sai biệt lắm, quay đầu quát to một tiếng:
- Đều dừng tay!
Ba con vật nhỏ đánh đến hưng khởi, trí nhược không nghe thấy.
- Ầm!
Lạc Thanh Chu ra một quyền đập vào trên tảng đá bên cạnh, tảng đá lập tức chia năm xẻ bảy.
Ba con vật nhỏ lúc này mới bị hù run lên, cuống quít tách ra.
- Tốt, mặt cũng đã gặp, đánh cũng đã đánh, ai về nhà nấy đi.
Lạc Thanh Chu thu hồi tiểu Hỏa Hồ, lại một tay một con, tóm lấy hai con thỏ trắng, đi ra từ đằng sau hòn non bộ, tiến vào Linh Thiền Nguyệt cung.
- Nhớ kỹ, chờ một lúc nếu còn dám cắn giày đại tiểu thư, đánh rụng hết răng của các ngươi, đập nát miệng các ngươi, đánh nát đầu của các ngươi.
Lạc Thanh Chu một bên mang theo bọn chúng đi hướng về vườn hoa phía sau, một bên lạnh giọng cảnh cáo.
Hai con thỏ trắng vội vàng gật đầu.
Lạc Thanh Chu đột nhiên hiếu kỳ nói:
- Vì sao các ngươi muốn cắn giày của đại tiểu thư? Trước đó không phải cắn ta, cắn của Thiền Thiền sao?