Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 1301: Ngươi giải thích thế nào? (2)




Hiện tại hắn có quá nhiều phiền não, nào còn rảnh rỗi để ý chuyện bán quần áo.

Lại nói một lát với tiểu Điệp, hắn trở lại gian phòng của mình, lấy ra Giám Võ thạch, giữ ở trong lòng bàn tay, nhìn số liệu một chút.

Các hạng số liệu đều đang nhanh chóng tăng trưởng.

Đặc biệt là tinh thần lực, thời gian mấy ngày ngắn ngủi đã từ bảy ngàn hai biến thành tám ngàn năm.

Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra đoán chừng đêm nay có thể đột phá.

Hắn lại liếc mắt nhìn đoạn chồi non bên trong túi trữ vật.

Chồi non đã dài hơn, lộ ra lá xanh bên trên, đồng thời, phía dưới thân cành tăng trưởng lớn hơn một chút, đang phát ra sinh cơ bừng bừng.

Lạc Thanh Chu lại lấy ra hai bình linh dịch, nhỏ mỗi loại một giọt lại đổ vào một chút nước sạch.

Sau đó, hắn nhìn về phía con Hỏa Hồ kia.

Lúc này tiểu Hỏa Hồ đang một mình đi trong bãi cỏ, trái phải nhìn quanh, tựa hồ còn đang tìm kiếm hai con thỏ trắng kia.

Nhìn qua có chút cô đơn.

Lạc Thanh Chu nghĩ nghĩ, đóng cửa phòng, lấy ra tiểu Hỏa Hồ từ bên trong không gian trữ vật.

Tiểu Hỏa Hồ rơi vào gian phòng, kinh ngạc một chút, ánh mắt nhìn về phía hắn, lập tức mặt hồ đại biến, vừa muốn há mồm cầu xin tha thứ, ‘Phanh’ một tiếng, Lạc Thanh Chu ra một quyền đánh vào trên miệng của nó, trực tiếp đánh nó bay ra xa.

- Còn muốn phun lửa thiêu ta?

Lạc Thanh Chu đuổi tới góc tường, lại giơ lên nắm đấm, chuẩn bị đập xuống đầu của nó.

Tiểu Hỏa Hồ lập tức trừng lớn hai mắt, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ, cuống quít nâng lên hai cái chân trước, chắp tay thở dài, miệng phát ra ‘Ai ai ai’ cầu xin tha thứ.

Nó thật bị tên cuồng bạo lực này đánh cho sợ.

Lạc Thanh Chu kinh ngạc một chút, ngừng nắm đấm, nói:

- Còn dám phun lửa đốt ta?

Tiểu Hỏa Hồ tựa hồ nghe hiểu hắn, cuống quít lắc đầu, tiếp tục chắp tay thở dài, giống như nhân loại, nhìn có chút buồn cười.

Lạc Thanh Chu phún phún lấy làm kỳ, nói:

- Có phục hay không?

Tiểu Hỏa Hồ lập tức lại gật đầu.

Lạc Thanh Chu nói:

- Về sau nghe lời ta nói?

Tiểu Hỏa Hồ lần nữa gật đầu.

Lạc Thanh Chu đương nhiên không dám hoàn toàn tin tưởng nó, quơ nắm đấm lại uy hiếp một câu:

- Về sau nếu không nghe lời, ta sẽ dùng nắm đấm hầu hạ, một mực đánh đến khi ngươi nghe lời mới thôi. Còn có, về sau ta bảo ngươi khóc, ngươi liền phải khóc, biết không? Chính là loại khóc rơi nước mắt kia, ta cần nước mắt của ngươi. Nếu ngươi không khóc, ta sẽ đánh tới khi ngươi khóc mới thôi.

Tiểu Hỏa Hồ tội nghiệp nháy nháy mắt, lại lập tức gạt ra hai giọt nước mắt màu hồng phấn.

Lạc Thanh Chu thấy thế, vội vàng lấy ra bình sứ, dùng sức quét qua hai khóe mắt của nó, thu hai giọt nước mắt Hỏa Hồ vào, vui vẻ nói:

- Là như thế này. Về sau chỉ cần ngươi khóc, ta sẽ không đánh ngươi nữa.

Tiểu Hỏa Hồ nức nở một chút, liên tục gật đầu.

Lạc Thanh Chu thấy nó hôm nay biểu hiện rất tốt, lấy ra một quả táo từ trong túi trữ vật, ném cho nó.

Tiểu Hỏa Hồ lập tức nhảy dựng lên tiếp trong tay, vội vàng ‘Ai ai ai’ nói lời cảm tạ, sau đó vừa đáng thương chằm chằm mà nhìn hắn, đột nhiên mân mê cái mông, học bộ dáng hai con thỏ trắng kia, lôi kéo lỗ tai, nhún nhảy một cái, miệng phát ra âm thanh ‘Chi chi’ khổ sở.

Lạc Thanh Chu kinh ngạc một chút, nói:

- Ngươi nói ngươi nhớ hai con thỏ trắng kia?

Tiểu Hỏa Hồ liền vội vàng gật đầu, nhấc quả táo bên trong tay, lại oa oa oa kêu to.

Lạc Thanh Chu nói:

- Ngươi muốn chia sẻ cho bọn chúng quả táo?

Tiểu Hỏa Hồ lần nữa gật đầu, sau đó lại thở dài cầu khẩn.

Mặt mũi Lạc Thanh Chu tràn đầy ngạc nhiên nói:

- Ta mỗi lần nhìn thấy các ngươi, chỉ thấy các ngươi ở bên trong đánh nhau, mà còn đánh rất hung ác, làm sao mấy ngày không gặp, lại nhớ bọn chúng?

Tiểu Hỏa Hồ lần nữa rơi nước mắt.

Lạc Thanh Chu lần này không có đi tiếp, nghĩ nghĩ, nói:

- Là bởi vì cô đơn? Hay là đánh nhiều liền đánh ra tình cảm?

Chẳng biết tại sao, hắn đột nhiên nhớ tới hắn và người nào đó.

- Đi thôi, ta dẫn ngươi đi thăm bọn nó.

Lạc Thanh Chu bắt nó lại, để ở trong tay, nói:

- Bọn chúng hiện tại trải qua rất tốt, có hai tiểu mỹ nhân xinh đẹp đáng yêu bồi tiếp, so với ngươi thì thoải mái hơn.

Tiểu Hỏa Hồ nức nở một chút, biểu thị mình rất hâm mộ.

Lạc Thanh Chu không tiếp tục để ý tới nó, mang theo nó ra cửa, rất mau đi tới Linh Thiền Nguyệt cung.

Lúc đi tới cửa, hắn lại thu tiểu Hỏa Hồ vào trong nhẫn trữ vật.

Tiền viện rất yên tĩnh, tựa hồ cũng không có người.

Hắn gõ cửa vài cái, thấy không có người đáp lại, nhẹ nhàng đẩy, cửa sân mở ra.

Hắn đi thẳng vào, đi hậu hoa viên.

Lúc này, trong hoa viên ở phía sau.

Tần đại tiểu thư một bộ váy áo tuyết trắng đang ngồi trong lương đình, Tần nhị tiểu thư thì hất lên áo lông chồn thật dày ngồi ở bên cạnh, đang cùng nàng thấp giọng nói chuyện.