Ánh trăng trốn vào tầng mây, bóng đêm đột nhiên trở nên âm trầm.
Gió thu xào xạc mang theo ý lạnh, lướt vào hẻm nhỏ, thổi loạn mái tóc cùng váy áo của thiếu nữ, cũng thổi loạn trái tim của thiếu niên.
Thời gian giống như đình chỉ.
Thế giới đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Có người đi đường đi ngang qua cửa ngõ, nhìn thoáng qua bên trong lại vội vàng rời đi.
Không biết qua bao lâu, thân ảnh của hai người mới chậm rãi tách ra.
Nam Cung Mỹ Kiêu chùi miệng, trên mặt mang theo hai vết đỏ ửng, hài lòng đi ra hẻm nhỏ, rất nhanh đã biến mất ở trên đường phố phía ngoài hẻm.
Lại hơn nửa khắc thời gian trôi qua.
Một thân ảnh khác mới đi ra khỏi hẻm nhỏ.
Hắn đứng tại cửa ngõ, nhìn đèn đuốc đã rã rời trên đường phố, bận rộn hồi lâu mới thở dài một hơi, quay người trở về hẻm nhỏ.
Lấy xuống mặt nạ, thay đổi nho bào rộng rãi, thu lại khí tức võ giả, khí thế từ mạnh biến yếu, lắc mình biến hoá đã là một tên thư sinh văn yếu khí chất nho nhã.
Trở lại Tần phủ, tiệc tối đã tan.
Trong đại sảnh, vẫn như cũ lóe lên ánh đèn, nhưng người đã tán đi.
Chỉ có Tần nhị tiểu thư hất lên áo khoác tuyết trắng, ôn nhu nhược nhược ngồi ở nơi đó, đang cầm một quyển sách, an tĩnh nhìn, tựa hồ đang chờ hắn.
Nhìn thấy hắn trở về, Tần nhị tiểu thư đứng dậy, nhẹ nhàng giải thích nói:
- Phụ thân và mẫu thân đều uống nhiều quá, đi về nghỉ trước. Thời điểm mẫu thân rời đi, còn căn dặn ta phải ở chỗ này chờ chàng, để cho ta nói cho chàng, Sở công tử rất tốt, để chàng thường xuyên mời hắn tới dùng cơm. Còn nói, hắn và Mỹ Kiêu rất xứng, để chàng cũng hỗ trợ đẩy thuyển cho hai người.
Nói xong, nàng nhịn không được bật cười.
Lạc Thanh Chu lại cười không nổi, thở dài một hơi, khổ não nói:
- Nhị tiểu thư, ta nên làm cái gì bây giờ?
Tần nhị tiểu thư đi đến trước mặt hắn, ôn nhu nói:
- Thanh Chu ca ca, chàng thông minh như vậy, nhất định sẽ suy nghĩ ra được biện pháp.
Lạc Thanh Chu và nàng bốn mắt nhìn nhau:
- Nàng biết ta đang nói cái gì không?
Tần nhị tiểu thư mỉm cười nói khẽ:
- Vi Mặc đương nhiên biết. Miệng Thanh Chu ca ca đã nói rất rõ ràng.
Lạc Thanh Chu kinh ngạc, sờ lên bờ môi, trên mặt lập tức lộ ra một tia xấu hổ.
Bờ môi bị cắn, đầu lưỡi cũng bị cắn.
Quận chúa đại nhân thật quá bạo lực.
- Vi Mặc, chúng ta trở về phòng nói chuyện.
Lạc Thanh Chu không dám nói thêm nữa, vịn nàng, đi ra đại sảnh.
Châu nhi và Thu nhi mang theo đèn lồng, một người đi ở phía trước, một người đi ở phía sau.
Gió đêm phất qua, mang theo ý lạnh cuối thu.
Tần nhị tiểu thư đột nhiên ho khan vài tiếng.
Lạc Thanh Chu vội vàng giúp nàng quấn chặt lấy áo lông chồn trên người, chăm chú ôm nàng vào trong lòng.
Tần nhị tiểu thư ôn nhu nói:
- Thanh Chu ca ca, Mỹ Kiêu tỷ một mực trợ giúp Tần gia chúng ta, cũng một mực yên lặng trợ giúp chàng, chàng biết không?
- ? ? ?
Lạc Thanh Chu nói:
- Ta biết. Nghe nói ngoại thành ngư long hỗn tạp, các loại thế lực đều có, rất loạn, nhưng chúng ta vừa tới kinh đô, cũng không có người nào đến tìm phiền toái, cũng đều là nàng sớm giúp chúng ta xử lý tốt. Còn có chuyện mở tiệm tại nội thành, không có nàng hỗ trợ, đoán chừng ngay cả cửa hàng đều không mướn được. Đương nhiên, còn có tìm thuốc giúp nàng, giúp ta chịu tội và mạo hiểm giúp ta nghe ngóng đủ chuyện.
Tần nhị tiểu thư nghi ngờ hỏi.
- Thanh Chu ca ca, Mỹ Kiêu tỷ còn giúp chàng gánh vác tội danh? Tội danh gì?
Lạc Thanh Chu thấp giọng nói:
- Tội giết người, tại Vân Vụ sơn mạch.
Tần nhị tiểu thư giật mình, trầm mặc.
Hai người vừa tới cửa ra vào Mai Hương uyển, nàng đột nhiên nói:
- Thanh Chu ca ca, chàng đi vào trước đi, ta đi Linh Thiền Nguyệt cung một chuyến. Thời gian còn sớm, ta muốn đến chỗ tỷ tỷ trò chuyện một lúc.
Lạc Thanh Chu do dự một chút, lúc đầu cũng muốn đi, bất quá suy nghĩ đêm nay thực sự quá xấu hổ, Thiền Thiền đoán chừng cả một đêm nay nhìn hắn làm trò cười, hiện tại đi chẳng phải mất mặt, cho nên không có lại nói tiếp, nhẹ gật đầu.
Thu nhi vội vàng tới vịn tiểu thư nhà mình.
Châu nhi mang theo đèn lồng, ở phía trước dẫn đường.
Chủ tớ ba người rất nhanh rời đi.
Lạc Thanh Chu tiến vào tiểu viện, lại ở trong tiểu viện thở dài thở ngắn trong chốc lát, vào phòng.
Trong phòng, Tiểu Điệp đang vội vàng cắt may quần áo.
Lạc Thanh Chu đứng xem trong chốc lát, lại đưa ra mấy cái ý kiến.
Tiểu Điệp hỏi:
- Công tử, quận chúa lấy đi hai kiện quần áo, bán đi chưa?
Lạc Thanh Chu nhún vai, nói:
- Đoán chừng không có.
Tiểu Điệp cười nói:
- Nô tỳ cũng cảm thấy bán không được, mặc dù mặc rất dễ chịu, nhưng mọi người khẳng định không có ý mua.
Lạc Thanh Chu thật ra đã không thèm để ý đối với chuyện này.