Tống Như Nguyệt nghi ngờ nói:
- Thế nào? Chẳng lẽ ta nói sai? Lão gia, Mỹ Kiêu và Sở công tử không xứng sao?
Lập tức lại hỏi:
- Vi Mặc, ngươi cứ nói đi?
Tần nhị tiểu thư mỉm cười, nói khẽ:
- Thật xứng.
Tần đại tiểu thư ở một bên, nhìn nàng một cái.
Vẻ mặt Tần Văn Chính không thay đổi nói:
- Ta mệt rồi, đi ngủ trước.
Nói xong, đi thẳng ra cửa.
Tần nhị tiểu thư nhìn bóng lưng của hắn, có chút nhíu nhíu mày.
Tống Như Nguyệt chớp chớp mắt, luôn cảm giác không đúng chỗ nào, nhưng suy nghĩ kỹ một chút, giống như cũng không có chỗ nào phạm sai lầm.
- Khiêm Gia, ngươi cảm thấy mẫu thân nói đúng không?
Nàng lại hỏi Tần đại tiểu thư.
Tần đại tiểu thư không có trả lời, trên dung nhan tuyệt mỹ không tì vết vẫn như cũ thanh lãnh như tuyết.
Bách Linh thì đột nhiên thò đầu ra từ trong cửa ra vào, giòn tiếng nói:
- Phu nhân, Bách Linh cảm thấy ngươi nói không đúng. Sở công tử quá xấu không xứng với Mỹ Kiêu quận chúa.
Tống Như Nguyệt lập tức nghiêm mặt nói:
- Sở công tử là ân nhân của chúng ta, không thể nói người ta như vậy. Nếu ngươi nói Sở công tử xấu, ta sẽ gả ngươi cho hắn, hừ.
Ai ngờ Bách Linh nghe xong, lập tức gật đầu nói:
- Phu nhân, ta nguyện ý! Ta nguyện ý gả cho Sở công tử xấu xí kia.
Tống Như Nguyệt: - ? ? ?
Tần nhị tiểu thư ‘Phốc phốc’ cười một tiếng, nói:
- Mẫu thân, cứ thành toàn Bách Linh đi.
Tống Như Nguyệt trừng nàng một chút, nói:
- Người ta đang nói chính sự, các ngươi đều nói đùa. Người sáng suốt có thể nhìn thấy quan hệ giữa Mỹ Kiêu và Sở công tử không tầm thường, các ngươi đến cùng nghĩ như thế nào?
Tần nhị tiểu thư vẫn còn mỉm cười, lẩm bẩm nói:
- Hoàn toàn chính xác không tầm thường...
Nàng nhìn về phía tỷ tỷ của mình.
Ngoài phòng, trăng sáng trong sáng.
Bên trong hẻm nhỏ Phong Diệp, không có ánh đèn, chỉ có tia sáng yếu ớt truyền đến từ cửa ngõ cùng ánh trăng trắng noãn trên đỉnh đầu.
Lạc Thanh Chu đi theo Nam Cung quận chúa ở trong hẻm nhỏ, đang nghĩ ngợi làm như thế nào thoát khỏi nàng, Nam Cung Mỹ Kiêu đột nhiên dừng bước, nhìn hắn nói
- Sở Phi Dương, yên tâm đi, ta sẽ không gả cho ngươi.
Lạc Thanh Chu cũng dừng bước lại, nói:
- Ta biết, quận chúa đương nhiên sẽ không gả cho một người như ta.
Nam Cung Mỹ Kiêu nhíu mày nói:
- Ngươi là loại người nào?
Lạc Thanh Chu đối mặt với hai mắt của nàng, nói:
- Tiểu nhân hay người xấu hèn hạ vô sỉ, hạ lưu xấu bụng, thích bạo lực đánh người cùng lừa gạt các loại, còn thích vung vôi.
Nam Cung Mỹ Kiêu nhìn chằm chằm ánh mắt của hắn, trầm mặc một chút, nói:
- Thế nhưng ta cũng thích bạo lực đánh người và vung vôi.
Lạc Thanh Chu nói:
- Quận chúa không giống, quận chúa là cá tính, ta thì là hèn hạ.
Nam Cung Mỹ Kiêu cười lạnh một tiếng:
- Nói chính mình không chịu nổi như thế, là sợ bản quận chúa quấn lấy ngươi?
Lạc Thanh Chu nói:
- Không phải.
Nam Cung Mỹ Kiêu tới gần hắn.
Lạc Thanh Chu lập tức lui lại, ánh mắt cảnh giác nhìn về phía tay của nàng.
Nam Cung Mỹ Kiêu dừng bước lại, tay nâng ngọc thạch, lạnh lùng thốt:
- Sở Phi Dương, ngươi bây giờ bị nắm bắt điểm yếu, ngươi lại trốn tránh cũng không có đường ra.
Lạc Thanh Chu dừng bước lại, nhìn thoáng qua ngọc thạch trong tay nàng nói:
- Quận chúa muốn như thế nào?
Nam Cung Mỹ Kiêu không có trả lời, trong bóng đêm nhìn hắn chằm chằm trong chốc lát, nói:
- Ngươi uống say chưa?
Lạc Thanh Chu nói:
- Không có.
Nam Cung Mỹ Kiêu vươn tay ngọc thon dài, nói:
- Ta say, tới dìu ta.
Lạc Thanh Chu và ánh mắt nàng nhìn nhau một hồi, đi qua cầm cổ tay nhỏ nhắn mềm mại của nàng, nói:
- Quận chúa muốn về nội thành? Ta giúp ngươi đi thuê xe ngựa.
Thân thể mềm mại của Nam Cung Mỹ Kiêu mềm nhũn, dán ở trong ngực hắn, nâng lên gương mặt xinh đẹp, miệng phun mùi rượu nhàn nhạt, hai con ngươi mê ly mà yêu mị nhìn hắn:
- Không trở về nội thành, về nhà ngươi, ngủ với ngươi, để ngươi khi dễ, có thể chứ?
Trong hẻm nhỏ đen nhánh đột nhiên yên lặng lại.
Gió đêm thổi qua, vài chiếc lá cây khô héo từ đầu cành bay xuống, xoáy tròn ở trong hẻm nhỏ.
Lạc Thanh Chu hoảng hốt một cái chớp mắt, giọng hơi khô chát chát, mở miệng:
- Quận chúa, đừng nói giỡn trong nhà của ta có...
Thiếu nữ trong ngực đột nhiên ôm lấy cổ của hắn, mũi chân vừa đứng, hôn vào lên bờ môi của hắn, thân thể đẩy mạnh, đè hắn lên trên vách tường bên cạnh...
Ánh trăng trong sáng, lại chiếu không tới trong hẻm nhỏ đen nhánh.
Dưới góc tường, một đôi thiếu niên thiếu nữ đang gắt gao dính vào cùng nhau.
Thiếu niên vùng vẫy mấy lần lại bị thiếu nữ một tay cầm mệnh môn, thân thể trong nháy mắt cứng ngắc, đành phải đàng hoàng tựa ở trên vách tường sau lưng, nhắm mắt lại, khẽ nhếch miệng, mặc kệ bị cưỡng hôn...
Trong bầu trời đêm, mây đen lay động.