Tần Văn Chính vừa định nói tục, lập tức lại nhẹ nhàng nói:
- Xuyên nhi, ngươi không cần kính, lui qua một bên.
Tần Xuyên nghi hoặc nhìn hắn một chút, không dám lên tiếng nữa, thật ra vị Sở công tử này đã từng cứu hắn, hắn kính trà không phải là nên?
Tống Như Nguyệt bưng nước trà, đi đến trước mặt Tần đại tiểu thư, thấp giọng nói:
- Khiêm Gia, giúp mẫu thân kính Sở công tử một chén...
Lúc này, Hạ Thiền sau lưng Tần đại tiểu thư từ trước đến nay không mở miệng ở trước mặt mọi người lại đột nhiên mở miệng nói:
- Tiểu thư, giúp, giúp phu nhân, kính.
Tống Như Nguyệt nghe xong, lập tức hoảng sợ nhìn nàng, lập tức thụ sủng nhược kinh, cảm động kém chút rơi nước mắt:
- Thiền nhi nhà ta thật ngoan.
Tần Văn Chính có chút thương hại nhìn nàng một cái.
Tần đại tiểu thư cuối cùng vươn tay, nhận lấy chén trà, đi lên trước, cùng Tần nhị tiểu thư đứng chung một chỗ, ánh mắt nhìn về thiếu niên phía trước.
Lạc Thanh Chu xấu hổ không thôi.
- Đại ân của Sở công tử, tỷ muội chúng ta vô cùng cảm kích, lấy trà thay rượu, kính Sở công tử.
Tần nhị tiểu thư đưa lên nước trà.
Lạc Thanh Chu vừa muốn đưa tay đón, Tần nhị tiểu thư lập tức lại rụt rụt tay, cho hắn một ánh mắt, cười nói:
- Sở công tử trước tiếp chén của tỷ tỷ ta đã.
Ngừng một lúc, mới cười nói:
- Nàng là tỷ tỷ, Vi Mặc là muội muội.
Tần Văn Chính nghe thế lộ ra thần sắc phức tạp, nhìn hai nữ nhi xinh đẹp như hoa như trăng, trong lòng có cảm giác hơi khó chịu, quay đầu đi chỗ khác, nhìn về phía nơi khác, kết quả nhìn thấy bà nương của mình vậy mà toét miệng, đang không tim không phổi đần độn cười rất vui vẻ.
Tần đại tiểu thư bưng chén trà, cũng không vươn về phía trước, cũng không cúi đầu xoay người, thần sắc vẫn như cũ thanh lãnh như tuyết.
Tần nhị tiểu thư vội vàng thấp giọng nói:
- Tỷ tỷ...
Tất cả mọi người nhìn tỷ muội các nàng.
Tần đại tiểu thư lại trầm mặc trong chốc lát, đưa tới chén trà trong tay, gương mặt tuyệt mỹ không tì vết lại có chút hơi động, đưa mắt nhìn về phía nơi khác.
Lạc Thanh Chu vội vàng khom người tiếp nhận, ‘Ừng ực ừng ực’, uống một hơi cạn sạch.
Mai nhi vội vàng đi tới tiếp nhận chén trà.
Lạc Thanh Chu lại rất tự nhiên nhận lấy nước trà trong tay Tần nhị tiểu thư, lại uống một hơi cạn sạch.
Tống Như Nguyệt mặt mày hớn hở nói:
- Vừa nhìn Sở công tử chính là tửu lượng rất giỏi, đi, cơm tối cũng đã chuẩn bị xong, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện. Đêm nay Như Nguyệt phải bồi Sở công tử uống mấy chén, không say không về.
Nói xong, phân phó với nha hoàn phía dưới.
- Có thể bưng lên thức ăn.
Một đoàn người vây quanh Lạc Thanh Chu, đi nhà ăn.
Lạc Thanh Chu sợ hãi lại để cho hắn ngồi thượng vị, vội vàng ngồi xuống ở chỗ phía dưới, Tần Xuyên cười ngồi bên cạnh hắn.
Tần nhị tiểu thư đi qua kéo tay Nam Cung Mỹ Kiêu, để nàng ngồi ở một bên khác.
Nam Cung Mỹ Kiêu đang muốn từ chối, Tần nhị tiểu thư thấp giọng nói:
- Mỹ Kiêu tỷ, chờ một lúc chuốc say hắn.
Nam Cung Mỹ Kiêu nhìn nàng một cái, trên mặt lộ ra một tia nghi hoặc, bị nàng đè xuống ngồi ở bên cạnh Lạc Thanh Chu.
Tần Văn Chính ngồi xuống đối diện, nhìn một màn này, lông mày hơi nhíu một chút, trong lòng đột nhiên nắm chặt.
Tống Như Nguyệt nhìn một màn này, lại là mặt mày hớn hở nói:
- Đúng đúng đúng, để Mỹ Kiêu và Sở công tử ngồi cùng một chỗ, bọn hắn nhận biết. Mỹ Kiêu, đêm nay ngươi phải bồi Sở công tử uống thêm mấy chén.
Tần Văn Chính nhịn không được ở dưới bàn đá nàng một cước.
Tống Như Nguyệt ngây ra một lúc, nhìn về phía hắn, lập tức tiến tới thấp giọng nói:
- Lão gia, ngươi phát hiện không, Mỹ Kiêu giống như rất để ý Sở công tử, Sở công tử lại là do nàng mời tới. Tu vi Sở công tử rất cao, nhân phẩm cũng tốt, chúng ta vừa hay có thể thừa cơ kết hợp cho hai người bọn họ. Ngươi xem bọn hắn ngồi ở cùng một chỗ xứng đôi biết bao nhiêu.
Bắp thịt trên mặt Tần Văn Chính lập tức hung hăng co lại, nghiêng đầu sang chỗ khác, một mặt như nhìn tên ngốc nhìn nàng.
Tống Như Nguyệt cho rằng hắn bị ý tưởng thông minh của mình kinh động, lập tức cười tươi như hoa, càng thêm vui vẻ chuẩn bị gắp đồ ăn.
Tiệc tối rất phong phú.
Gà vịt thịt cá, sơn trân hải vị, rượu nho trà ngon, cái gì cần có đều có.
Lạc Thanh Chu bị mời uống rất nhiều rượu.
Lúc ăn vào không sai biệt lắm, hắn thừa cơ mượn say cáo từ.
Tống Như Nguyệt vội vàng đứng lên giữ lại:
- Sở công tử, thật vất vả mới tới một lần, sao có thể nhanh như vậy liền đi. Không vội, lại uống mấy chén, đừng sợ say, say để Mỹ Kiêu đưa ngươi về là được.
Nam Cung Mỹ Kiêu bưng ấm rượu lên, lại rót cho hắn một chén, đè hắn ngồi xuống.
- Sở công tử, Lạc Thanh Chu cũng còn chưa có trở về đây. Chờ hắn trở về, ngươi nói với hắn một câu, để hắn mời ngươi một chén rượu nữa rồi đi không muộn.