Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 1297: Lòng có sở thuộc (1)




Lạc Thanh Chu: - ...

Tống Như Nguyệt vội vàng nói:

- Đúng đúng đúng, Mỹ Kiêu nói rất đúng. Thanh Chu hoàn toàn chính xác nên kính ngươi một chén, đến lúc đó chờ hắn trở về, để hắn và Vi Mặc cùng một chỗ kính ngươi một chén.

Lập tức lại không có ý tứ nói:

- Vi Mặc bệnh, Thanh Chu hẳn là đã nói với ngươi. Nước mắt Hỏa Hồ kia, Vi Mặc mỗi tháng đều muốn dùng, cho nên... Sở công tử, đến lúc đó còn cần ngươi hỗ trợ.

Khóe miệng Lạc Thanh Chu co giật mấy lần, chỉ đành phải nói:

- Tần phu nhân yên tâm, bệnh của Tần nhị tiểu thư, nếu tại hạ có thể giúp, nhất định sẽ giúp.

Trong mắt Tần nhị tiểu thư chứa đầy ý cười, giơ ly rượu lên, nói khẽ:

- Sở công tử, Vi Mặc kính ngươi một chén, cảm tạ sự khẳng khái của ngươi.

Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, nói:

- Nhị tiểu thư thân thể yếu đuối, vẫn không nên uống rượu, uống trà đi.

Tần nhị tiểu thư cười nói:

- Không sao đâu, rượu trái cây, Vi Mặc uống ít một chút là được.

Tần Văn Chính một mình uống rượu, mắt lạnh nhìn hai người.

Lạc Thanh Chu bưng chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch.

Thần sắc Tần nhị tiểu thư ôn nhu, nhẹ nhàng nhấp một miếng, sau đó lại nói khẽ cho bên cạnh:

- Tỷ tỷ, ngươi cũng kính Sở công tử một chén đi?

Tần đại tiểu thư thần sắc đạm mạc, không có trả lời.

Bách Linh vội vàng tới, bưng lên chén rượu trước mặt nàng, trên mặt lộ ra hai cái lúm đồng tiền ngọt ngào, giòn tiếng cười nói:

- Sở công tử, đại tiểu thư nhà ta không biết uống rượu, ta mời ngươi một chén đi. Ta gọi Bách Linh, Bách Linh là chim sơn ca, Sở công tử có thể gọi ta là Linh nhi.

Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, không dám đối mặt với nàng, giơ ly rượu lên nói:

- Đa tạ Linh Nhi cô nương.

Nói xong, uống một hơi cạn sạch.

Bách Linh cũng ực một cái cạn hết rượu trong chén, lại rót một chén, giòn tiếng nói:

- Sở công tử, Linh Nhi mời ngươi một chén nữa. Đa tạ Sở công tử cứu phu nhân nhà ta, cũng đa tạ Sở công tử trợ giúp nhị tiểu thư nhà ta, càng đa tạ Sở công tử nguyện ý làm bằng hữu với cô gia nhà ta. Ai, cô gia nhà ta thật đáng thương, bình thường rất ít đi ra ngoài, cũng rất ít kết giao bằng hữu, không nghĩ tới lại có thể trở thành bằng hữu cùng Sở công tử, đa tạ.

Lạc Thanh Chu không có lên tiếng, lại uống một chén.

Vừa uống xong, Thu nhi đứng ở sau lưng hắn lại giúp hắn châm một chén.

Bách Linh đặt chén rượu xuống, cười một tiếng, lui xuống, đi đến bên trên hành lang thấp giọng nói:

- Thiền Thiền, ngươi làm sao một mực đứng ở nơi này nhìn lén Sở công tử, ngươi không phải đã thay đổi chủ ý rồi đó chứ, không thích cô gia văn nhược nho nhã, mà lại thích Sở công tử uy vũ cường đại rồi hả?

Hạ Thiền nhìn nàng một cái, không có để ý nàng, hơi nhếch khóe môi lên một chút.

Nàng và vị ‘Sở công tử’ này thế nhưng đã kề vai chiến đấu rất nhiều lần, người nào đó đã từng biến thân thành Sở công tử ở trước mặt nàng.

Bách Linh thầm nói:

- Mặc dù Sở công tử nhìn cũng không tệ, nhưng tướng mạo quá bình thường, ta còn thích nam tử đẹp như cô gia.

Hạ Thiền lại nhìn nàng một chút.

Bách Linh vội vàng nói:

- Thiền Thiền, ngươi đừng hiểu lầm, chính là yêu thích phổ thông, có ý là thưởng thức. Yên tâm đi, ta mới sẽ không có loại yêu thích kia đối với cô gia. Bách Linh ta thế nhưng đã thề, muốn vĩnh viễn làm một đóa hoa nhỏ băng thanh ngọc khiết trắng trẻo mũm mĩm, mới sẽ không để cô gia làm bẩn.

Hạ Thiền nhìn nàng, vẫn không có nói chuyện, dừng một chút, đột nhiên đưa tay, ấn ở lồng ngực của nàng.

Bách Linh giật nảy mình, nói:

- Thiền Thiền, ngươi làm gì? Ngươi chiếm tiện nghi của ta.

Hạ Thiền nói:

- Thỏ, thỏ thỏ... Ô uế rồi...

Bách Linh: - .....

Trong phòng.

Tống Như Nguyệt lại mời một ly rượu, sau đó ‘Khụ khụ’ một tiếng, đem ánh mắt của mọi người đều hấp dẫn tới, sau đó mới tươi cười đầy mặt hỏi:

- Sở công tử, mạo muội hỏi một chút, ngươi thành thân chưa?

Lạc Thanh Chu đặt chén rượu xuống, vừa muốn gật đầu, Tần nhị tiểu thư ở một bên đột nhiên mở miệng nói:

- Mẫu thân, Sở công tử còn chưa có thành thân đây.

Ánh mắt của mọi người đều nhìn về nàng.

Tần nhị tiểu thư mỉm cười, nói khẽ:

- Là Mỹ Kiêu tỷ vụng trộm nói cho ta biết.

Tống Như Nguyệt nghe xong, ánh mắt lập tức sáng lên, nhìn về phía thiếu nữ bên cạnh nàng.

Ánh mắt của những người khác cũng đều như có điều suy nghĩ nhìn về phía thiếu nữ bên cạnh nàng.

Nam Cung Mỹ Kiêu cứng lại một chút, bàn tay ở dưới bàn vỗ nhẹ chân Tần nhị tiểu thư, gương mặt có chút phát nhiệt, thấp giọng nói:

- Ta không có.

Nhưng bộ dáng và ngữ khí của nàng nhìn lại giống như chột dạ cùng ngượng ngùng.

Tống Như Nguyệt vội vàng tiến đến chỗ gần Tần Văn Chính, thấp giọng nói:

- Lão gia, thấy không thì ra Mỹ Kiêu đã sớm lòng có sở thuộc đối với Sở công tử.