Lạc Thanh Chu vội vàng cúi đầu chắp tay, nhìn không chớp mắt:
- Gặp qua Tần đại tiểu thư.
Tần Khiêm Gia an tĩnh nhìn hắn, không nói gì.
Tống Như Nguyệt vội vàng nói:
- Khiêm Gia, đây chính là Sở công tử tối hôm qua cứu được mẫu thân, hắn còn đưa tặng nước mắt Hỏa hồ, cứu được Vi Mặc.
Tần Khiêm Gia vẫn như cũ đứng ở nơi đó, không nhúc nhích, không có chào hỏi, cũng không có bất kỳ đáp lại.
Tống Như Nguyệt có chút xấu hổ, vội vàng nói:
- Sở công tử chớ trách, Khiêm Gia chính là như vậy, đối với ta hay đối với cha nàng cũng là như thế này, ai....
Tần Văn Chính vội vàng đưa tay nói:
- Sở công tử, tới ngồi.
Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua chỗ ngồi, vội vàng nói:
- Tần thúc thúc ngồi ở chỗ đó đi, tại hạ ngồi ở phía dưới được rồi.
Nếu hắn dám ngồi ở chỗ cao vị, đến lúc đó thân phận bại lộ, chẳng phải triệt để không cứu nổi.
Tần Xuyên vội vàng tới lôi kéo hắn nói:
- Khó mà làm được, Sở huynh, hôm nay ngươi là khách nhân, cũng là đại ân nhân của Tần gia ta, nhất định phải ngồi lên.
Tống Như Nguyệt cũng ở bên cạnh khuyên nhủ:
- Đúng đúng đúng, Sở công tử nhất định phải ngồi chủ vị. Chờ một lúc Như Nguyệt còn muốn quỳ xuống đất kính trà cho Sở công tử, tỏ lòng cảm kích đây.
Vừa nghe lời này, Lạc Thanh Chu lập tức run lên, có loại xúc động muốn chạy trối chết.
Đây là muốn để hắn bị thiên lôi đánh chết.
Mặt mũi Nam Cung Mỹ Kiêu tràn đầy thần sắc cười trên nỗi đau của người khác.
Tần nhị tiểu thư nín cười, vội vàng tiến lên giải vây nói:
- Phụ thân, mẫu thân, Sở công tử là võ giả, cũng không phải người nho nhỏ thích các loại lễ tiết, các ngươi gò bó theo khuôn phép thế này, chỉ sợ hắn sẽ rất không được tự nhiên. Nhị ca cũng là võ giả, hai người hẳn nói chuyện sẽ rất hợp ý, cứ để bọn hắn ngồi ở bên dưới đi. Mà Sở công tử là vãn bối, lại là bạn tốt của Thanh Chu ca ca, các ngươi coi như vãn bối nhà mình mà đối đãi là được, không cần thiết quá khách khí. Nếu không sẽ hù dọa Sở công tử, hắn tới hôm nay một lần, lần sau cũng không dám tới.
Tần Văn Chính nhìn nàng một cái, gật đầu nói:
- Vi Mặc nói có đạo lý. Sở công tử, thích ngồi ở đâu thì tùy tiện ngồi đi, cứ xem như là nhà mình, tuyệt đối không nên khách khí.
Tống Như Nguyệt gặp lão gia nhà mình và nhị nữ nhi đều lên tiếng, cũng không dám lại nói cái gì, bất quá trà thì khẳng định là muốn mời.
Lạc Thanh Chu vội vàng đi tới ngồi xuống, trong lòng vừa buông lỏng một hơi, Tống Như Nguyệt nói:
- Mai nhi, bưng trà tới.
Mai nhi sớm đã chuẩn bị xong nước trà, bưng tới.
Tống Như Nguyệt tiếp một chén, lại bưng một chén đưa cho Tần nhị tiểu thư, nói:
- Vi Mặc, đến cùng mẫu thân kính Sở công tử một chén, cảm tạ đại ân của Sở công tử.
Lạc Thanh Chu lập tức lại từ trên chỗ ngồi đứng lên, biến sắc nói:
- Không được!
Nam Cung Mỹ Kiêu ở một bên xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, nói:
- Làm sao không được? Sở công tử, ngươi nhanh ngồi xuống đi, ngươi ngày hôm qua anh dũng, không để ý sinh tử đã cứu dì ta, dì ta quỳ xuống kính trà cho ngươi là nên. Làm sao, cảm thấy dì ta một người không đủ? Thế này đi, để cho dượng ta và nhị ca quỳ xuống cùng một chỗ kính trà cho ngươi, có được hay không?
Sắc mặt Lạc Thanh Chu trắng bệch, chuẩn bị chạy trốn.
Tần nhị tiểu thư vội vàng lôi kéo mẫu thân nhà mình nói:
- Mẫu thân, Vi Mặc thay người kính trà là được. Sở công tử tuy có ân với người, lại thấp hơn người một bối phận, Vi Mặc kính trà mới phù hợp.
Dừng một chút, đột nhiên lại quay đầu nhìn thoáng qua, nói:
- Tỷ tỷ, nếu không ngươi cũng tới cùng một chỗ đi? Tỷ muội chúng ta thay thế mẫu thân kính trà, miễn cho Sở công tử không được tự nhiên, mẫu thân không kính trà trong lòng cũng khó có thể bình an.
Tống Như Nguyệt còn muốn lên tiếng, Tần Văn Chính đột nhiên mở miệng nói:
- Vi Mặc nói đúng lắm, Khiêm Gia, ngươi và Vi Mặc thay thế mẫu thân ngươi kính trà đi. Nàng không cần kính, miễn cho Sở công tử không được tự nhiên, dù sao hắn và Thanh Chu là bạn tốt.
Tống Như Nguyệt thấy thế, đành phải đưa chén trà trong tay cho Khiêm Gia, ánh mắt cầu khẩn mà nói:
- Khiêm Gia, giúp đỡ mẫu thân.
Tần đại tiểu thư nhìn về phía người nào đó.
Người nào đó cũng nhìn về phía nàng, vội vàng nói:
- Tần thúc thúc, Tần phu nhân, không cần khách khí, ta uống một chén trà Tần nhị tiểu thư kính là được.
Tần Văn Chính sáng mắt lên, cười nói:
- Không sao đâu, để Khiêm Gia cùng một chỗ kính luôn, như thế mới thể hiện ra thành ý của Tần gia chúng ta.
Tần Xuyên ở một bên vội vàng nói:
- Phụ thân, vậy ta cũng cùng Khiêm Gia và Vi Mặc kính luôn chứ, như thế mới lộ ra Tần gia chúng ta càng có thành ý.
- Cút!