Hắn đột nhiên quay đầu, nhìn về phía trong phòng.
Hắn quyết định vào xem vị Tần nhị tiểu thư người yếu nhiều bệnh, lại được ca tụng là Mạc Thành đệ nhất tài nữ kia ra sao.
Có lẽ đối phương cũng ẩn giấu đi bí mật gì.
Ai ngờ hắn muốn từ tường viện bên trên bay lên, đột nhiên cảm thấy không đúng, đột nhiên quay đầu, lại đối mặt một đôi con ngươi đen nhánh mà linh động.
- Ngươi đang làm gì?
Bên ngoài tường viện, một thiếu nữ đang đứng đó, chính là nàng đang phát ra âm thanh thanh thúy, thiên chân vô tà hỏi thăm, trên mặt còn lộ ra hai cái lúm đồng tiền rất đáng yêu.
Bóng đen còn chưa tới kịp mở miệng, ‘A’ một đạo hàn mang bay tới, lại trong nháy mắt xuyên thấu lồng ngực của hắn.
Tốc độ nhanh chóng để hắn căn bản không kịp phản ứng.
Tựa như một thanh phi đao?
Bất quá không quan hệ, hắn là thần hồn, không sợ phi đao.
Hắn lập tức thôi động hồn lực trong cơ thể, bay lên từ đầu tường, nhưng đột nhiên cảm thấy có chút không đúng, cúi đầu xem xét, nửa người dưới của mình lại còn đứng ở trên đầu tường...
- Đông!
Chuôi phi đao xuyên qua bộ ngực hắn lại không có bay đi, mà là đâm trúng hồn tâm của hắn, đột nhiên nổ tung lên bên trong thần hồn của hắn, hóa thành một chùm màu hồng mang theo nhiệt độ cao như cánh hoa đang tung tóe.
- A! A!
Một cỗ cảm giác đau nhức kịch liệt đánh tới.
Hắn kêu thảm một tiếng đầy thê lương, cả cỗ thần hồn trong nháy mắt bị đốt cháy không còn, hóa thành hư không.
- Hắc! Hắc!
Hắc!
Trong tiểu viện, Châu nhi vẫn đang khắc khổ tu luyện phi đao.
Thần hồn kêu thảm, nàng cũng không nghe thấy.
Nội viện ngoại viện vẫn như cũ yên tĩnh như lúc ban đầu.
Đạo thân ảnh ngoài viện từ lâu đã biến mất không thấy gì nữa, tựa hồ chưa hề xuất hiện qua.
Gió đêm phất qua, chỉ để lại một tia hương hoa nhàn nhạt.
Một đêm thời gian lặng yên mà qua.
Lúc Lạc Thanh Chu thu công, bóng đêm phía ngoài đã thối lui.
Trước hai đêm đả thông kinh mạch huyệt đạo, lúc tu luyện toàn thân nóng hổi, đổ đầy mồ hôi đêm nay ngược lại dị thường bình tĩnh.
Ngoại trừ thân thể có chút phát nhiệt ra cũng không có cảm thấy bất kỳ khó chịu nào.
Xem ra sau này tu luyện cũng không cần lại đến đáy hồ.
- Chỉ là có chút đáng tiếc cái giường hàn ngọc này...
Lạc Thanh Chu vuốt ve giường ngọc phía dưới, một tia ý lạnh xuyên thấu qua lòng bàn tay tiến vào trong cơ thể, đối với thân thể vừa tu luyện xong mà nói, rất mát mẻ dễ chịu.
- Nguyệt tỷ tỷ đi nơi nào?
Hắn xuống giường, từ trong thạch thất ra ngoài, xuyên qua đường hầm trong lòng đất, đi ra bên ngoài.
Lúc đi qua một đầu giao lộ mở rộng, hắn đột nhiên nhìn về phía một cái lối đi khác.
Do dự một chút, hắn đi tới, quan sát bốn phía.
Mới vừa đi một khoảng cách, đột nhiên cảm thấy một cỗ khí tức ấm áp đánh tới, bên phải đột nhiên xuất hiện một cánh cửa nửa khép nửa mở, một tia khí trắng từ bên trong bồng bềnh mà ra.
Lạc Thanh Chu kinh ngạc một chút, cẩn thận từng li từng tí đi tới, dừng ở cửa ra vào xuyên thấu qua khe cửa nhìn về phía bên trong.
Bên trong lại là một gian thạch thất cực kì rộng rãi.
Ở giữa trung tâm thạch thất có một ao suối nước nóng.
Lúc này trong ao suối nước nóng kia, sương mù, mặt nước phủ đầy cánh hoa màu đỏ, trong nước, một thân ảnh yểu điệu, lưng ngọc trần trụi lộ ra bơ vai tuyết trắng, tóc dài đen nhánh tản ra xung quanh đang đưa lưng về phía hắn đứng ở nơi đó, khí tức quanh người vờn quanh, mông lung, giống như đang tu luyện.
Lạc Thanh Chu không dám nhìn nhiều, đang muốn lúc rời đi, ‘Hoa’ một tiếng, bọt nước văng khắp nơi, thân ảnh yểu điệu đột nhiên từ trong nước bay ra, lộ ra ngọc thể thiếu nữ duyên dáng tuyết trắng cùng một đuôi rắn mang theo ánh sáng màu xanh oánh oánh.
Đuôi rắn màu xanh kia đột nhiên lóe lên ánh sáng, biến thành hai cái đùi ngọc thon dài duyên dáng tuyết trắng, trên mắt cá chân một cái chân ngọc trong đó buộc lên một đầu dây đỏ màu sắc tiên diễm, cùng với da thịt tuyết trắng bóng loáng hình thành một phong cảnh mê người.
- Linh...
Linh tiêu trên giây đỏ đột nhiên vang lên một chút.
Trong đầu Lạc Thanh Chu đột nhiên có chút mê muội, không tự chủ được đẩy ra cửa đá trước mặt, đi vào bên trong.
Đúng vào lúc này, cảm giác thấy lạnh cả người đột nhiên từ phía sau lưng đánh tới.
Bước chân hắn dừng lại, trong đầu trong nháy mắt tỉnh táo, kinh ngạc một chút, vội vàng lui về sau, quay người nhìn lại, Nguyệt tỷ tỷ chẳng biết lúc nào đã đứng ở sau lưng hắn, đang yên tĩnh im lặng nhìn hắn.
Lạc Thanh Chu ổn định tâm thần một chút, lập tức đi đến trước mặt của nàng, có chút lúng túng nói:
- Long nhi cô nương ở bên trong tu luyện, ta vừa rồi vô ý đi tới, cũng không phải cố ý nhìn lén, Nguyệt tỷ tỷ đừng hiểu lầm.
Thân ảnh xanh nhạt lại nhìn hắn một hồi, thản nhiên nói:
- Trở về đi, trời đã sáng.