Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 1288: Trước hết giết cả nhà của hắn, lại giết hắn (2)




Lạc Thanh Chu không dám chờ lâu, chắp tay cáo từ.

Đợi hắn rời đi không lâu, thân ảnh xanh nhạt tiến vào thạch thất.

Lúc Lạc Thanh Chu bay ra mặt hồ, sắc trời bên ngoài đã gần sáng.

Hắn cảm giác hồn tâm bên trong thần hồn, kinh mạch bên trong đan hải đều ẩn chứa một cỗ lực lượng cường đại mà xao động, tựa như lúc nào cũng sẽ bộc phát.

Hắn biết, hắn sắp đột phá.

Đêm nay hẳn là có thể thấy rõ ràng.

- A!

Thần niệm của hắn khẽ động, lấy ra phi kiếm, bay trên bầu trời Tây Hồ trong chốc lát, mới thu kiếm về nhà.

Trở lại Tần phủ, thần hồn trở về cơ thể, trái ôm phải ấp, không có cảm giác mỏi mệt, ngược lại tinh thần sung túc, thần thái sáng ngời.

Lặng lẽ rời giường, rửa mặt xong, ra cửa.

Mới từ cửa sau ra ngoài, chuẩn bị lấy ra mặt nạ đeo lên, hắn đột nhiên biến sắc, nhìn về phía trước.

Góc tường trước mặt, một thân ảnh cao gầy tịnh lệ đang dựa vào đó.

Một thân váy đen, cặp đùi đẹp thon dài, ở giữa eo nhỏ nhắn quấn quanh trường tiên, tóc dài buộc cao thành đuôi ngựa, hai tay lúc này đang ôm ngực, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn.

Lạc Thanh Chu: - ....

Trong hẻm nhỏ, hai người bốn mắt nhìn nhau, hoàn toàn tĩnh mịch.

Sau một lúc lâu.

Nam Cung Mỹ Kiêu mới lên tiếng nói:

- Lạc Thanh Chu, ngươi sớm như vậy đi ra là muốn đi bái phỏng Sở Phi Dương Sở công tử kia?

Lạc Thanh Chu không có trả lời, trong đầu cấp tốc nghĩ ra biện pháp thoát khỏi nàng.

Nam Cung Mỹ Kiêu tựa hồ nhìn ra tâm tư của hắn, cười lạnh một tiếng nói:

- Có phải lại đang nghĩ biện pháp mê choáng ta hay không? Ngươi có thể thử lại lần nữa. Nếu như lần này ta choáng, vậy ngươi triệt để xong, ai cũng cứu không được ngươi.

Lạc Thanh Chu nói:

- Quận chúa, oan oan tương báo khi nào mới dứt, chúng ta bắt tay giảng hòa đi.

- Bắt tay?

Khóe miệng Nam Cung Mỹ Kiêu mang theo cười lạnh, lắc đầu:

- Ta không thích nắm tay của ngươi, ta thích nắm địa phương khác của ngươi.

Khóe miệng Lạc Thanh Chu co giật một chút, nói:

- Quận chúa đến cùng muốn như thế nào?

Hai tay Nam Cung Mỹ Kiêu ôm ngực, lại lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn một hồi, buông cánh tay xuống, đi đến trước người hắn, nói:

- Ta không muốn sao cả, ta chỉ muốn nói cho ngươi, ngươi lợi hại hơn nữa cũng trốn không thoát lòng bàn tay của ta, ta có thể tùy tiện nắm ngươi.

Nói xong, sượt qua người hắn, lạnh lùng thốt:

- Chạng vạng tối chờ ở cửa ngõ Thập Bát, dì mời Sở Phi Dương đến trong phủ ăn cơm, ngươi tự mình nghĩ biện pháp, dù sao ta cũng muốn dẫn Sở Phi Dương đến Tần phủ.

Nói xong, vào cửa.

Lạc Thanh Chu đứng ở tại chỗ một hồi, bước nhanh rời đi, lúc đi sắp đi ra hẻm nhỏ, đeo mặt nạ lên, thay đổi trang phục màu đen.

Đi vào ngõ hẻm Thập Bát.

Đao tỷ đang tựa ở trên vách tường, nhàn nhã ăn bánh bột ngô.

Lạc Thanh Chu đi đến trước mặt nàng, trực tiếp đoạt lấy bánh bột ngô trong tay nàng, bắt đầu ăn ngay chỗ nàng vừa rồi đã cắn qua, sau đó đi thẳng về phía trước.

Đao tỷ kinh ngạc một chút, lập tức đuổi theo nói:

- Sở Phi Dương, làm gì lại cướp bánh bột ngô của ta.

Lạc Thanh Chu nói:

- Tâm tình không tốt.

Đao tỷ nhìn hắn một cái, tưởng rằng bởi vì chuyện ngày hôm qua, ngữ khí chậm dần nói:

- Sở Phi Dương, cuối cùng ta mới biết được, đó là nhạc mẫu của ngươi. Ngươi đối xử với nhạc mẫu thật tốt, vậy mà chuẩn bị động thủ với quan phủ, ngươi lúc đó chuẩn bị giết những người kia, sau đó mang theo người Tần gia lưu vong chân trời xa xôi?

Lạc Thanh Chu bình tĩnh nói:

- Hoàn toàn chính xác có ý nghĩ này.

Đao tỷ trầm mặc một chút, nói:

- Sở Phi Dương, ngươi hôm qua thật giống nam nhân. Còn có Chu Bá Ước, hôm qua để cho ta lau mắt mà nhìn.

Lạc Thanh Chu tức giận nói:

- Ta lúc nào không giống nam nhân rồi?

Đao tỷ nói:

- Hiện tại, ngươi cướp bánh bột ngô của ta.

Lạc Thanh Chu thuần thục ăn xong bánh bột ngô, phủi tay, nói:

- Nhạc mẫu Chu Bá Ước nhìn qua mặc dù tính khí nóng nảy, không nhìn tôn nghiêm của hắn, nhưng trong lòng vẫn rất quan tâm hắn.

Đao tỷ gật đầu nói:

- Đích thật là như thế. Chắc hẳn trải qua chuyện ngày hôm qua, địa vị Chu Bá Ước ở trong phủ hẳn sẽ khá hơn một chút, dù sao cũng là một võ giả.

Lạc Thanh Chu không nói gì thêm.

Đao tỷ nhíu lông mày nói:

- Sở Phi Dương, ta cảm thấy chuyện ngày hôm qua có chút không bình thường. Chu đại nhân kia coi như háo sắc cũng không nên gan lớn đến như vậy, ra tay với nhạc mẫu ngươi? Tần gia dù sao cũng là công huân thế gia, lại có quan hệ không ít với Trưởng công chúa, hắn chẳng lẽ không biết những thứ này?

Trong mắt Lạc Thanh Chu hiện lên một đạo hàn mang, nói:

- Là Cẩm Y vệ để hắn động thủ, đoán chừng là muốn khống chế nhạc mẫu ta, hoặc thăm dò ra võ giả ẩn tàng trong Tần phủ.