Cho nên hắn nhất định phải tiên hạ thủ vi cường.
Thù của mẫu thân thì nhất định phải báo, nguy hiểm này cũng nhất định phải giải trừ.
Màn đêm bao phủ cả tòa thành trì.
Thần hồn của hắn bay lên giữa không trung, rất mau tới đến phủ đệ Chu gia.
Nhưng hắn cũng không có phát hiện, mấy phút trước khi hắn chạy đến, một thân ảnh xanh nhạt bay lên bầu trời đêm, biến mất không thấy gì nữa.
Chu phủ, đèn đuốc sáng trưng.
Trong đình viện đứng đầy người lại lặng ngắt như tờ.
Người Đô Sát viện rất nhanh chạy đến, cẩn thận hỏi thăm một phen, tại chỗ làm ghi chép, để tân khách Chu gia ký tên, sau đó mang người rời đi, tiếp tục trở về thẩm vấn.
Lạc Thanh Chu tung bay ở giữa không trung, không dám chờ lâu.
Nhục thân đang ở trong hẻm nhỏ, vạn nhất bị hán tử say hoặc chó hoang đói khát gặp được, vậy thì phiền toái.
Dạo qua Chu phủ một vòng, không có phát hiện người của Cẩm y vệ, hắn lập tức rời đi.
Trở lại Tần phủ.
Hắn một năm một mười nói chuyện hôm nay cho Tần nhị tiểu thư nghe.
Hai người ngay đang ở trong gian phòng nói chuyện, Thu nhi đột nhiên ở ngoài cửa nói:
- Tiểu thư, cô gia, phu nhân cùng Mỹ Kiêu quận chúa tới.
Hai người nhìn nhau.
Tần nhị tiểu thư đứng dậy đi mở cửa.
Lạc Thanh Chu thì đi đến trước bàn, cầm lên một quyển sách, giả bộ như đang đọc sách.
- Kẹt kẹt....
Cửa phòng mở ra.
Tống Như Nguyệt vừa tiến vào đã lôi kéo tay Tần nhị tiểu thư run giọng nói:
- Vi Mặc, mẫu thân hôm nay kém chút không về được....
Nàng gặp người nào đó cũng ở trong phòng, thần sắc lập tức lại khôi phục như bình thường.
Lạc Thanh Chu vội vàng đứng lên, lên tiếng chào hỏi hai người, chuẩn bị ra ngoài tránh đi.
Tống Như Nguyệt vội vàng nói:
- Thanh Chu, ngươi không cần đi ra, ta tìm ngươi có việc.
Lạc Thanh Chu đành phải dừng bước, đứng ở một bên khoanh tay nghe.
Nam Cung Mỹ Kiêu đứng ở một bên, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn, khóe miệng lộ ra ý cười trên nỗi đau của người khác.
Tống Như Nguyệt lại từ đầu đến đuôi kể chuyện hôm nay phát sinh tại Chu phủ cho Tần nhị tiểu thư thêm một lần, sau đó một mặt vẫn còn sợ hãi nói:
- Nếu không có vị Sở công tử kia, mẫu thân liền... Liền... Ai...
Lập tức lại nhìn về phía người nào đó nói:
- Thanh Chu, nghe Mỹ Kiêu nói, ngươi và vị Sở công tử kia là bạn tốt, đúng hay không?
Lạc Thanh Chu: - ...
Nam Cung Mỹ Kiêu ở một bên mở miệng nói:
- Dì, là Lạc Thanh Chu lần trước chính miệng nói với ta. Hắn nói hắn có người bằng hữu, gọi Sở Phi Dương, nước mắt Hỏa Hồ cũng là lấy được từ Sở Phi Dương nơi đó.
Tống Như Nguyệt thở dài một hơi, nói:
- Không nghĩ tới Sở công tử cứu ta lúc trước vậy mà đã cứu Vi Mặc, ai, vị Sở công tử kia thật là ân nhân cứu mạng của Tần gia ta. Thanh Chu, ngày mai ta chọn một ít lễ vật, ngươi dẫn chúng ta đi bái phỏng Sở công tử kia một chút, phải cảm tạ người ta một phen thật tốt. Người ta hôm nay đã bốc lên nguy hiểm rất lớn bảo hộ ta, cho dù là con trai ruột của ta cũng bất quá như thế mà thôi.
Trong lòng Lạc Thanh Chu âm thầm than phiền, Tần nhị ca thật đáng thương, nằm không cũng có thể trúng đạn...
Tần nhị tiểu thư ở một bên nín cười nói:
- Mẫu thân, người ta đã đi vội vàng, cũng không muốn nói tên cho người, khẳng định không muốn cho người đi bái phỏng. Có lẽ tình huống trong nhà người ta đặc thù, Vi Mặc cảm thấy chúng ta vẫn đừng đi tạo thêm phiền phức cho người ta.
Tống Như Nguyệt lập tức nói:
- Như vậy sao được, ân cứu mạng, sao có thể cứ tính như thế, nhất định phải đi bái phỏng.
Lạc Thanh Chu vội vàng nháy mắt cho Tần nhị tiểu thư.
Lúc này, Nam Cung Mỹ Kiêu ở một bên đột nhiên mở miệng nói:
- Dì, Vi Mặc nói rất đúng, vị Sở công tử kia đã đi vội vàng, khẳng định không muốn bị người quấy rầy. Lạc Thanh Chu không phải hảo hữu của Sở công tử à? Để hắn ngày mai đi mời Sở công tử đến, dì tự mình xuống bếp, làm cho hắn vài món ăn ngon, coi như cảm tạ. Vừa hay, Vi Mặc cũng có thể nói lời cảm tạ với hắn.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái.
Nam Cung Mỹ Kiêu cũng nhìn về phía hắn nói:
- Dì, vị Sở công tử kia cũng coi như cứu mạng Vi Mặc, ngày mai để Vi Mặc và Lạc Thanh Chu cùng kính người ta chén rượu, cũng là nên.
Khóe miệng Lạc Thanh Chu co giật một chút.
Tống Như Nguyệt nghĩ nghĩ, gật đầu nói:
- Đương nhiên nên thế. Thanh Chu, vậy ngươi ngày mai đi tìm vị Sở công tử kia, nhất định phải mời hắn tới nhà, không có vấn đề gì chứ?
Nam Cung Mỹ Kiêu nói:
- Khẳng định không có vấn đề, vừa hay ta ngày mai cũng không có chuyện gì, ta bồi Lạc Thanh Chu cùng đi.
Tống Như Nguyệt gật đầu nói:
- Mỹ Kiêu, vậy phiền phức ngươi. Sở công tử có ân rất lớn đối với Tần gia chúng ta, Thanh Chu, ngươi tuyệt đối không thể lãnh đạm, phải nói chuyện cẩn thận, biết không?