Khóe miệng Lạc Thanh Chu co giật, cúi đầu nói:
- Vâng, nhạc mẫu đại nhân.
- Khụ khụ...
Tống Như Nguyệt khụ khụ một tiếng, nói:
- Thanh Chu, ngươi đi ra ngoài trước đi một chút, ta và Vi Mặc có mấy lời muốn nói.
Lạc Thanh Chu vội vàng chắp tay cáo từ, thối lui ra khỏi gian phòng.
Hắn được Thu nhi phục thị mang giày, bước nhanh ra cửa, chuẩn bị đi Linh Thiền Nguyệt cung hít thở không khí.
Nơi này thực sự quá bị đè nén.
Ai ngờ hắn vừa ra cửa chính, sau lưng đột nhiên truyền đến một giọng nói lạnh lùng:
- Lạc Thanh Chu, ta có lời nói cho ngươi.
- Quận chúa....
Lạc Thanh Chu xoay người nhìn nàng, vừa muốn nói chuyện, Nam Cung Mỹ Kiêu đột nhiên nhìn sang phía sau hắn, nói:
- Khiêm Gia, sao ngươi lại tới đây?
Lạc Thanh Chu nghe vậy ngẩn người, quay đầu nhìn lại.
Ai ngờ hắn vừa quay đầu, Nam Cung Mỹ Kiêu đột nhiên bắt lại mệnh môn của hắn, sau đó nắm hắn nói:
- Đi, vừa đi vừa nói.
Lạc Thanh Chu: - .....
- Lạc Thanh Chu, ngươi biết hôm nay bản quận chúa có bao nhiêu mất mặt?
Nam Cung Mỹ Kiêu nắm chặt năm ngón tay, lạnh lùng nhìn hắn nói:
- Đều là ngươi hại! Vì những quần áo xấu hổ hạ lưu kia mà mặt bản quận chúa đều bị mất hết mặt mũi.
Toàn thân Lạc Thanh Chu cứng ngắc, nhắm mắt theo đuôi:
- Quận chúa, y phục kia không có quan hệ với ta... Ngươi có thể hay không trước... A!
Năm ngón tay Nam Cung Mỹ Kiêu đột nhiên lần nữa dùng sức, ánh mắt rét lạnh mà nhìn hắn nói:
- Ngươi nói láo nữa thử một chút?
Lạc Thanh Chu lập tức nhận mệnh:
- Là do ta thiết kế, ta thừa nhận, quận chúa, ta nhận lỗi....
- Vô sỉ! Hạ lưu!
Nam Cung Mỹ Kiêu một bên mắng, một bên nắm của hắn, tiếp tục đi đến phía trước, tức giận nói:
- Nếu không phải vì Vi Mặc, ta sẽ không làm loại chuyện mất mặt kia. Lạc Thanh Chu, ngươi nợ ta một món nợ ân tình, chờ ngươi đánh cược thua, ta muốn ngươi giúp ta làm hai chuyện, ngươi cảm thấy được không?
Lạc Thanh Chu nào dám nói không, lập tức nói:
- Được được.
Nam Cung Mỹ Kiêu nhìn về phía hắn nói:
- Ngươi cảm thấy là ta thất bại, hay là ngươi thất bại?
Lạc Thanh Chu cứng ngắc nói:
- Quận chúa nhất định có thể thắng, ta tất thua.
Nam Cung Mỹ Kiêu hừ lạnh nói:
- Nếu thật có người mua loại quần áo hạ lưu kia của ngươi, đó mới là làm trò cười cho thiên hạ.
Lạc Thanh Chu không dám lên tiếng.
Nam Cung Mỹ Kiêu nắm của hắn, tiếp tục chậm rãi đi thẳng về phía trước.
Bóng đêm hơi lạnh, ánh trăng trong sáng.
Hai người đều không nói gì thêm, an tĩnh dạo bước trong phủ, giống như một đôi tình lữ tản bộ sau khi ăn cơm tối xong, chỉ là tư thế của thiếu niên có chút kỳ quái.
- Lạc Thanh Chu, ngươi hôm nay ngược lại như một nam nhân.
Một lúc sau, Nam Cung Mỹ Kiêu đột nhiên ý vị thâm trường nói một câu mang theo hai ý nghĩa.
Lạc Thanh Chu vẫn không có lên tiếng.
Sau một lúc lâu, hắn đột nhiên nói:
- Quận chúa, ta muốn hỏi ngươi một việc. Ngươi biết tu vi hiện tại của Lạc Trường Thiên không?
Mai Hương Uyển, trong thư phòng.
Tống Như Nguyệt vừa cẩn thận miêu tả lại một lần chuyện hôm nay phát sinh tại Chu phủ, cùng Sở công tử kia dũng cảm ra sao, sau đó nói:
- Vi Mặc, nhìn tu vi của Sở công tử kia rất không tệ, mà lại phi thường chính nghĩa, dáng người cũng rất tốt, mẫu thân nghĩ như vậy, nếu như hắn không có thành thân, ngươi nhìn... Muốn ngày mai để Khiêm Gia ra, cùng hắn gặp mặt một lần hay không?
Vừa nghe lời này, mặt mũi Tần nhị tiểu thư tràn đầy ngạc nhiên, giật mình, nói:
- Mẫu thân, ngài muốn làm gì?
Tống Như Nguyệt liếc nàng một cái, nói:
- Ngươi không rõ ý của mẫu thân à? Khiêm Gia không phải đã ly hôn với Thanh Chu? Hiện tại lẻ loi hiu quạnh quá đáng thương, lúc ngươi và Thanh Chu thành thân, mẫu thân đã suy nghĩ chuyện này, trong lòng mẫu thân rất áy náy. Vừa hay, mẫu thân hôm nay gặp được vị Sở công tử kia, mọi thứ đều tốt, cho nên mẫu thân mới động tâm. Vi Mặc, mẫu thân từ đầu đến cuối đều cảm thấy, Khiêm Gia cần một người bồi tiếp, mới có thể chậm rãi trở lại tính cách như lúc ban đầu. Nếu không, tiếp tục như vậy nữa, nàng có khả năng cả một đời đều như hiện tại, mỗi lần thấy được nàng, mẫu thân đều thật đau lòng....
Trên mặt Tần nhị tiểu thư lộ ra nét cổ quái, nói:
- Mẫu thân, nói không chừng Sở công tử người ta đã sớm thành thân. Mà mẫu thân cũng không yên lòng tỷ tỷ gả đi chứ nhỉ? Mẫu thân có phải còn muốn để người ta ở rể đến hay không? Người ta cũng không phải Thanh Chu ca ca, không phải ai đều nguyện ý ở rễ, mẫu thân cần phải biết, vừa nói câu nói này, người ta có lẽ sẽ trở mặt.
Mặt mũi Tống Như Nguyệt tràn đầy rầu rĩ nói:
- Mẫu thân đang tự hỏi chuyện này, thật ra chỉ cần hắn đối tốt với Khiêm Gia, để Khiêm Gia gả đi, mẫu thân thật ra cũng nguyện ý... Mặc dù rất không nỡ, nhưng vì Khiêm Gia, ai...