- Ngươi phụ trách trị an một phương, vậy mà dám cấu kết với cẩu quan này, không nhìn lời nói của đám người, muốn đem người vô tội về nghiêm hình tra tấn! Ta thấy mũ ô sa và đầu của ngươi cũng không cần bảo đảm nữa.
Tô Đại Đồng lập tức bị hù run rẩy cả người, cuống quít run giọng nói:
- Quận chúa điện hạ, bản quan chỉ là muốn đưa bọn hắn về hỏi thăm một phen, tuyệt không nghiêm hình tra tấn, bản quan càng không có cấu kết cùng Chu Khải Phong...
Phụ nhân trẻ lạnh lùng thốt:
- Ngươi có cấu kết với hắn hay không, tự nhiên sẽ có người Đô Sát viện thẩm vấn. Tô đại nhân, người Đô Sát viện đang ở trên đường đuổi tới, ngươi tốt nhất trước hết nghĩ tốt xem chờ một lúc làm như thế nào nói với bọn hắn đi.
Tô Đại Đồng lập tức run rẩy.
Đám người ở nội viện đều câm như hến.
Nam Cung Mỹ Kiêu đi đến bên cạnh Tống Như Nguyệt, vịn nàng, thấp giọng nói:
- Dì, không có sao chứ?
Tống Như Nguyệt lúc này đã tỉnh táo lại, lắc đầu, sau đó nhìn quanh trái phải, hỏi:
- Vị công tử kia đâu?
Mai nhi vội vàng chỉ về phía sau.
Tống Như Nguyệt quay đầu nhìn lại, tên thiếu niên vừa rồi cứu được nàng, lại bốc lên phong hiểm bị nha dịch tru sát tại chỗ vẫn vô cùng anh dũng che chở cho nàng, lúc này chẳng biết tại sao vậy mà núp ở sau lưng thiếu nữ tóc bạc.
Nàng vội vàng nói:
- Mỹ Kiêu, là hắn... Là vị công tử kia đã cứu ta, ngươi... Ngươi gọi hắn trở về, chúng ta phải tạ ơn thật...
Nam Cung Mỹ Kiêu lạnh lùng nhìn người nào đó một chút, trào phúng:
- Chỉ sợ hắn không dám.
Lạc Thanh Chu: - ....
Tống Như Nguyệt vội vàng nói:
- Công tử....
Lạc Thanh Chu vội vàng nói:
- Tiện tay mà thôi, phu nhân không cần để ý.
Nói xong, lập tức dắt quần áo của Đao tỷ, thấp giọng nói:
- Đi thôi.
Đao tỷ ‘Khụ khụ’ một tiếng, chắp tay nói:
- Quận chúa, cáo từ.
Nói xong, mang theo hắn và Sở Tiểu Tiểu, bước nhanh rời đi.
Những binh sĩ nha dịch nhìn chằm chằm, lại không dám ngăn cản.
Lúc đi đến giữa đình viện, Lạc Thanh Chu phất phất tay với Chu Bá Ước, thấp giọng nói:
- Bá Ước, chúng ta đi trước, chuyện hôm nay, đa tạ ngươi. Yên tâm, có nàng ở đây, chuyện này sẽ không liên lụy Chu gia các ngươi.
Nói xong, không dám lưu lại, bước nhanh rời đi.
Chu Bá Ước ngây người, đưa mắt nhìn về phía quận chúa đang mặt mũi tràn đầy lãnh khốc, bá khí ở đó.
Hắn đương nhiên nhận biết thiếu nữ này.
Lúc ở Mạc Thành, nàng còn gọi là Thiên Đao rửa nhục.
- Mỹ Kiêu, vị công tử kia....
Tống Như Nguyệt gặp ân công rời đi, lập tức gấp.
Nam Cung Mỹ Kiêu vịn nàng, ánh mắt lạnh lùng nhìn bóng lưng đang chạy trối chết ra khỏi cửa, nói:
- Dì không cần phải gấp, ta biết hắn. Nếu như di muốn cảm tạ hắn, đến lúc đó ta gọi hắn đi đến trong phủ ăn cơm là được.
Tống Như Nguyệt nghe xong, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc nhìn nàng.
Nam Cung Mỹ Kiêu đột nhiên lại nhíu mày nói:
- Đúng rồi dì, Lạc Thanh Chu cũng biết hắn, hắn và Lạc Thanh Chu tựa như là hảo hữu. Lần trước tìm nước mắt Hỏa Hồ, Lạc Thanh Chu hẳn là lấy về từ chỗ của hắn.
Vừa nghe lời này, Tống Như Nguyệt càng thêm kinh ngạc.
Nam Cung Mỹ Kiêu hơi nhếch khóe môi lên một chút, trong lòng âm thầm nhìn có chút hả hê nói: ‘Tiện nhân, ngươi chờ chết đi!’
Mộc di ở bên cạnh lớn tiếng nói:
- Mọi người chờ một lát, nhân mã Đô Sát viện đang trên đến đây. Đến lúc đó mọi người thấy cái gì, nghe được cái gì, đều cứ nói chi tiết, không cần sợ bị trả thù. Bởi vì hai cẩu quan này đã không có cơ hội trả thù các ngươi.
Vừa nghe lời này, nỗi lòng lo lắng của Chu Lan cuối cùng mới buông lỏng.
Ba người Lạc Thanh Chu ra khỏi Chu phủ liền vội vàng rời đi.
Đao tỷ vốn còn muốn trêu chọc hắn vài câu, gặp vẻ mặt hắn nghiêm túc, không dám nói đùa nữa.
Ba người tách ra trên đường phố.
Lạc Thanh Chu tìm một đầu hẻm nhỏ không người, núp ở tận cùng bên trong nhất, lập tức thần hồn xuất khiếu, một lần nữa quay trở về Chu phủ.
Chu Khải Phong gan to bằng trời, hắn vốn hoài nghi.
Vừa rồi tại thời điểm đối phương hoảng sợ, đột nhiên nghe được lời trong lòng đối phương.
Chuyện này quả nhiên có người sai sử ở phía sau màn.
Mà người sai sử kia chính là Cẩm Y vệ.
Không biết đối phương muốn bức bách võ giả phía sau nhạc mẫu đại nhân hiện thân, hay là muốn hủy sự trong sạch của nàng, dùng dược vật khống chế nàng tựa như khống chế Chu gia Nhị phu nhân, sau đó lại lợi dụng nàng, đối phó toàn bộ Tần gia.
Mặc kệ là nguyên nhân gì, hắn và Tần gia đều càng ngày càng nguy hiểm.
Hôm nay hắn lấy thân phận Sở Phi Dương liều mạng che chở Tống Như Nguyệt, tin tức này khẳng định sẽ bị Cẩm Y vệ dò xét ra.
Lúc đầu Lạc Trường Thiên đã có hoài nghi hắn, lần này thì càng muốn truy xét đến ngọn nguồn.