Chu Khải Phong cười lạnh một tiếng, nói:
- Tô đại nhân, ngươi nghe được rồi chứ? Hai vị đại nhân đều không nhìn thấy và nghe gì, cho nên chuyện này chính là Tần gia cố ý mưu hại bản quan! Áp giải bọn hắn đến nha môn, hảo hảo thẩm vấn, tự nhiên sẽ tra ra manh mối.
Tô Đại Đồng lập tức quát:
- Người đâu, bắt hai tên nghi phạm đánh Chu đại nhân, cùng Tần phu nhân, Chu phu nhân, tiểu thiếp Chu gia, toàn bộ trở về nha môn.
- Rõ!
Bọn nha dịch lập tức như lang như hổ xông lên.
Lạc Thanh Chu lách mình bảo hộ ở trước người Tống Như Nguyệt, quần áo trên người ‘Vừa’ phồng lên, một cỗ kình phong xoay tròn quanh thân.
Hắn nắm chặt nắm đấm, trong mắt lóe ra hàn mang.
Tống Như Nguyệt cùng Mai nhi đều kinh ngạc nhìn bóng lưng của hắn.
Tô Đại Đồng lập tức cười lạnh nói:
- Kẻ dám phản kháng, giết chết bất luận tội.
Thân thể Chu Lan lập tức run lên, ôm đồm Chu Bá Ước bên cạnh, run giọng nói:
- Bá Ước, không thể động thủ, nếu không Chu gia chúng ta xuống đài, vợ ngươi và hài tử đều toàn bộ xong....
Chu Bá Ước nắm chặt nắm đấm, sắc mặt trắng bệch, quay đầu nhìn nương tử nhà mình một chút, khí thế trên người cùng kình phong giống như bóng da xì hơi, biến mất không còn tăm tích.
Tô Đại Đồng thấy thế, cười lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn về phía thiếu niên dưới mái hiên vẫn như cũ chuẩn bị phản kháng, lạnh giọng nói:
- Thế nào, còn có người muốn kháng pháp không theo?
Lạc Thanh Chu vẫn như cũ cầm nắm đấm, bảo hộ ở trước người hai chủ tớ Tống Như Nguyệt, kình phong quanh thân gào thét xoay tròn, ánh mắt lạnh như băng nhìn hắn nói:
- Càn khôn tươi sáng, vạn chúng nhìn trừng trừng, dưới chân thiên tử! Quan lại các ngươi bao che cho nhau, cấu kết với nhau làm việc xấu, lật ngược phải trái, lẫn lộn đen trắng, cố tình vi phạm, không sợ ném đi mũ ô sa trên đầu?
Tô Đại Đồng cười nhạo một tiếng, mặt mũi tràn đầy châm chọc nói:
- Hảo tiểu tử, chờ ngươi đi nha môn, bản quan nhìn ngươi có nhanh mồm nhanh miệng dõng dạc như bây giờ hay không.
Lập tức phẫn nộ quát:
- Người đâu! Bắt lại cho ta! Ai dám phản kháng, tru sát tại chỗ.
- Ba!
Vừa dứt lời, sau lưng đột nhiên bay tới một đầu roi da, nặng nề mà quất vào trên đầu hắn, trực tiếp mang theo một mảnh tóc và da đầu của hắn!
Không đợi hắn ngã sấp xuống, đầu roi kia đột nhiên lại quấn quanh cổ hắn, trực tiếp kéo hắn bay ra ngoài, nặng nề mà ngã xuống tại bồn hoa bên trong đình viện.
Đám người gặp một màn này đều trợn mắt há hốc mồm.
Những nha dịch và binh sĩ còn chưa kịp phản ứng, một thiếu nữ cao gầy người mặc váy đen, cầm một roi da màu đen, mang theo một phụ nhân trẻ và một bà lão, dáng người thướt tha lắc lắc cái eo nhỏ nhắn, nện bước đôi chân dài từ cửa chính đi vào.
- Ai! Ai dám động thủ với bản quan!
Tô Đại Đồng bò dậy từ bên trong bồn hoa, sờ lấy máu tươi và da đầu bị xé rách rơi trên đầu, đau đến toàn thân run rẩy, vừa sợ vừa giận.
Đợi hắn nhìn thấy ba người tiến vào từ cửa chính, lập tức phẫn nộ quát:
- Bắt lại! Bắt lại toàn bộ cho ta!
Những nha dịch và binh sĩ lập tức muốn tiến lên trước.
Đúng vào lúc này, lão bà đi theo sau lưng thiếu nữ váy đen đột nhiên nhảy một cái.
- Oanh!
Toàn bộ phủ đệ, lập tức chấn động.
Gạch ngói trên phòng ốc bốn phía vỡ vụn, ‘Soạt’ một tiếng, lại toàn bộ nhảy bắn lên.
Bàn đá xanh trong viện vốn đã rạn nứt, lúc này lại ‘Răng rắc’ một tiếng, toàn bộ vỡ nát.
Thân thể mọi người đều nghiêng một cái, nhao nhao ngã xuống đất.
Chu Bá Ước đưa tay chộp một cái, đỡ hành lang.
Lạc Thanh Chu cũng vội vàng xoay người đỡ Tống Như Nguyệt và Mai nhi.
Mà những nha dịch và binh sĩ đứng cũng không vững, ngã trái ngã phải, rất nhiều người trực tiếp ngã lệch xuống mặt đất.
Gặp một màn này, Tô Đại Đồng và những võ giả khác đều là sắc mặt kịch biến.
Chu Bá Ước cũng giật mình.
Lão bà nhẹ nhàng giậm chân một cái đã có uy lực như vậy, khí tức cường đại, ngay cả hắn đều cảm thấy hãi hùng khiếp vía, ít nhất cũng là Đại Võ Sư.
- Gan chó thật lớn.
Phụ nhân trẻ sau lưng thiếu nữ váy đen, đột nhiên lấy ra một cái kim bài, hất lên nói:
- Tiểu thư nhà ta chính là quận chúa của Nam Quốc quận vương phủ, ai dám làm càn.
Vừa nghe lời này, những nha dịch và các binh sĩ đều biến sắc, không còn dám động.
Tô Đại Đồng ngồi bên trong bồn hoa càng là giật mình, sắc mặt trắng bệch.
Phụ nhân trẻ hừ lạnh một tiếng, đột nhiên bay lên một cước, đá bay Chu Khải Phong ở bên cạnh ra ngoài, mặt mũi tràn đầy âm trầm nói:
- Tần phu nhân chính là tỷ muội của Vương phi nhà ta, cẩu quan ngươi cũng dám mang ý đồ xấu đối với, tội đáng phải chết.
- Còn có ngươi!
Phụ nhân trẻ chỉ vào Tô Đại Đồng bên trong bồn hoa, nói: