Chu Khải Phong lập tức đi xuống bậc thang, ngăn ở phía trước Mai nhi và Tống Như Nguyệt, mặt âm trầm nói:
- Tần phu nhân, tiểu tử này là người của Tần gia các ngươi? Ngươi cần phải cho chúng ta một cái công đạo, chúng ta hảo tâm dìu ngươi đi nghỉ ngơi, gã sai vặt này của ngươi vô duyên vô cớ động thủ đối với bản quan, là đạo lý gì?
Vừa rồi dứt lời, Lạc Thanh Chu đột nhiên đi xuống bậc thang, ‘Phanh’ một cước đá vào trên bụng của hắn, trực tiếp đạp hắn bay ra ngoài, lập tức lại đi đến trước mặt Lưu Hồng Hoa đang sắc mặt trắng bệch, một phát bắt được tóc của nàng, hung hăng đập vào cây cột bên cạnh.
- Ầm!
Lưu Hồng Hoa lập tức đầu có máu chảy, ngã ngồi trên mặt đất, đầu trống rỗng, qua mấy giây, mới ôm lấy đầu đầy máu tươi, bị hù hét thảm thiết.
Lúc này, người trong đại sảnh và trong phòng cũng nghe được động tĩnh, chạy ra.
- Chuyện gì xảy ra?
Chu Lan nhìn thấy một màn trước mắt, vừa sợ vừa giận.
Những tân khách thấy cảnh này, cũng trợn mắt há hốc mồm.
- Chu đại nhân, Chu đại nhân.
Mấy gã sai vặt lập tức chạy đến trước bồn hoa trong viện, nâng đỡ Chu Khải Phong từ dưới đất lên.
Chu Khải Phong ôm bụng, đau há to mồm, sắc mặt trắng bệch.
Muốn nói chuyện, trong lúc nhất thời lại nói không ra.
- Lưu Hồng Hoa, đến cùng xảy ra chuyện gì?
Toàn thân Chu Lan run rẩy, lần nữa quát hỏi.
Mặt mũi Lưu Hồng Hoa tràn đầy máu tươi chỉ vào thiếu niên trước mặt khóc ròng nói:
- Phu nhân, tiểu tử này... Tiểu tử này không biết là ai đột nhiên nổi điên, đá Chu đại nhân một cước, còn nắm tóc của thiếp thân đập đầu ta vào cây, ô ô... Thiếp thân căn bản cũng không có trêu chọc hắn, thiếp thân đang chuẩn bị đỡ Như Nguyệt muội muội đến đằng sau đi nghỉ ngơi, ô ô ô....
Chu Lan nhìn thiếu niên trước mắt, vừa nhìn đã nhận ra hắn là bằng hữu mà con rể nhà mình mời tới, lập tức vừa kinh vừa sợ, phẫn nộ quát:
- Gọi Chu Bá Ước tới đây!
Nha hoàn lập tức chạy ra sau bếp.
Chu Thư Mi đứng ở một bên, sắc mặt trắng bệch, không biết xảy ra chuyện gì.
Chu Lan cả giận nói:
- Ngươi là tên điên à? Vì sao muốn động thủ với Chu đại nhân?
Lạc Thanh Chu còn chưa đáp lời, Mai nhi đã vịn được Tống Như Nguyệt đột nhiên mở miệng nói:
- Chu phu nhân, phu nhân nhà ta vừa rồi nói muốn về nhà, Nhị phu nhân các ngươi không cho, muốn cưỡng ép đem phu nhân nhà ta đưa đến đằng sau, vị Chu đại nhân kia của các ngươi càng không có ý tốt, đẩy ta ra, vươn tay muốn dìu phu nhân nhà ta... Hắn, hắn muốn khi dễ phu nhân nhà ta... Cho nên vị công tử này mới tới hỗ trợ...
Vừa nghe lời này mọi người đều kinh hãi.
Bất quá mấy tên phụ nhân trẻ trong phòng vừa rồi ngồi cùng một chỗ với Tống Như Nguyệt lại nhìn nhau, trong lòng đều sáng tỏ, bởi vì vừa rồi người mắt sáng đều có thể nhìn ra, vị Chu đại nhân này có ý đồ khác đối với Tần phu nhân, chỉ là không ngờ Chu đại nhân thế mà lớn mật, trời vừa tối liền muốn...
- Làm càn! Xú nha đầu, ai bảo ngươi nói hươu nói vượn.
Chu Lan biến đổi sắc mặt một hồi, đột nhiên phẫn nộ quát:
- Chu đại nhân sao lại làm ra chuyện tình như thế?
Mai nhi mặc dù sợ hãi, vẫn như cũ dựa vào lí lẽ biện luận nói:
- Ta không có nói bậy, phu nhân nhà ta hô hào không cho hắn đụng, hắn vẫn tới đưa tay...
Lúc này, Đao tỷ cùng Sở Tiểu Tiểu bên cạnh đều cùng một chỗ mở miệng nói:
- Nàng nói không sai, chúng ta đều tận mắt nhìn thấy.
Đao tỷ lạnh lùng nói:
- Vị Chu đại nhân kia rất rõ ràng không có ý tốt đối với vị Tần phu nhân này, muốn vịn nàng về phía sau, Tần phu nhân một mực từ chối, thế nhưng lại bị chuốc say rượu, không có khí lực. Mà Chu gia Nhị phu nhân rõ ràng đã thông đồng với Chu đại nhân kia, chuẩn bị cùng một chỗ mang Tần phu nhân đi... Cho nên sư đệ nhà ta mới nhìn không được mà xuất thủ.
Vừa nghe lời này, mọi người đều bắt đầu xì xào bàn tán.
Sắc mặt Chu Lan vô cùng khó coi, đột nhiên nhìn về phía Lưu Hồng Hoa ngồi dưới đất thút thít, mặt mũi tràn đầy âm lệ phẫn nộ quát:
- Các nàng nói có đúng hay không?
Lưu Hồng Hoa cuống quít lắc đầu:
- Không phải, phu nhân, các nàng vu khống! Thiếp thân chỉ hảo tâm đỡ Tần phu nhân về phía sau tỉnh rượu, Chu đại nhân cũng chỉ đến nói một vài lời quan tâm, căn bản cũng không có đụng Tần phu nhân, thiếp thân thề, thiếp thân...
- Ba!
Ai ngờ nàng còn chưa có nói xong, Lạc Thanh Chu đột nhiên lại đi đến trước mặt nàng, đột nhiên đập một bàn tay vào trên mặt của nàng, trực tiếp đánh bay một cái răng cửa của nàng ra ngoài, lập tức trừng mắt nhìn thẳng vào con ngươi của nàng, ngưng tụ hồn lực, đột nhiên quát một tiếng:
- Nói thật!
Trong đầu Lưu Hồng Hoa đột nhiên vang lên một tiếng sấm nổ, toàn bộ thần hồn đột nhiên run lên, thân thể cứng đờ, phía dưới ‘Xoà’ một tiếng bị dọa đến chảy ra nước tiểu, run rẩy mấy lần, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ khóc ròng nói: