Lạc Thanh Chu an tĩnh ngồi trên ghế, ánh mắt xuyên thấu qua cửa sổ, nhìn về phía trong phòng.
Tên Chu đại nhân kia lần nữa bưng bầu rượu vào phòng, lần lượt mời rượu.
Chúng phụ nhân trên bàn đều có chút say, nhưng được Chu Lan và Lưu Hồng Hoa khuyên bảo, đều uống một chén.
Lúc này, Tống Như Nguyệt đứng dậy cáo từ.
Lưu Hồng Hoa vội vàng lôi kéo nàng nói:
- Như Nguyệt muội muội, ngồi một hồi nữa, thật vất vả đến một chuyến, trò chuyện nói chuyện phiếm, lại uống thêm mấy chén lại về.
Trên mặt Tống Như Nguyệt mang theo ửng đỏ do say rượu, váng đầu hồ hồ, vội vàng nói:
- Không được, không thể uống, ta có chút say. Thời gian cũng đã không còn sớm, ta cần phải trở về.
Chu Lan ở một bên vội vàng cười nói:
- Như Nguyệt, lại uống mấy chén đi, say cũng không sao, đêm nay cứ đến chỗ tỷ tỷ nơi này nằm ngủ, tỷ muội chúng ta hảo hảo tâm sự.
Chu Khải Phong ở bên cạnh cũng cười nói:
- Tần phu nhân, ngươi thật vất vả đi ra ngoài một lần, tự nhiên phải uống cho thật sảng khoái. Đến, bản quan lại kính ngươi một chén.
Tống Như Nguyệt khoát tay áo, hai con ngươi men say mông lung, nói:
- Thật không thể uống nữa, thật có lỗi, ta cáo từ... Mai nhi...
Thân thể nàng lay động, suýt chút nữa thì té ngã vật.
Chu Khải Phong vừa muốn đi đỡ, Mai nhi lập tức từ bên cạnh đi tới, vịn nàng, chuẩn bị dẫn nàng rời đi.
Chu Khải Phong nhìn Lưu Hồng Hoa một chút.
Lưu Hồng Hoa lập tức đặt chén rượu xuống, đi qua vịn một bên khác nói:
- Như Nguyệt muội muội, ngươi xem ngươi một chút, đều đã say thành dạng này, ngay cả đường đều đi không được, đi về làm gì? Đi đi đi, đi trong phòng của ta ngủ, đêm nay tỷ tỷ ngủ với ngươi.
Nói rồi, không nói lời gì, vịn nàng đi ra gian phòng.
Mai nhi ở một bên vội la lên:
- Phu nhân...
Tống Như Nguyệt vô lực vùng vẫy một hồi, nói:
- Không, không được... Ta muốn trở về...
Lưu Hồng Hoa cười nói:
- Tốt tốt tốt, ngươi nhất định phải trở về, vậy đưa ngươi trở về. Bất quá ngươi bây giờ say thành dạng này còn thế nào trở về? Đi trước đến chỗ ta nơi đó, ta để nha hoàn chuẩn bị cho ngươi uống chút trà tỉnh rượu, chờ ngươi tỉnh rượu, tỷ tỷ tự mình đưa ngươi trở về.
Nói rồi vịn nàng đi ra đại sảnh.
Chu Khải Phong đặt chén rượu xuống, nói với Chu Lan một tiếng:
- Lan muội, ngươi trước bồi tiếp khách nhân, ta đi thuận tiện một chút.
Chu Lan nhẹ gật đầu, bưng chén rượu, chuẩn bị đi kính những người khác.
Chu Khải Phong đi theo đằng sau ba người, ra khỏi đại sảnh, đi vào trên hành lang ngoài phòng.
Toàn thân Tống Như Nguyệt như nhũn ra, mắt say lờ đờ mông lung, vẫn đang giãy dụa lấy:
- Mai nhi, mang ta trở về...
Mai nhi đang muốn nói chuyện, sau lưng đột nhiên duỗi ra một cánh tay, nắm lấy cánh tay của nàng, cưỡng ép kéo nàng ra xa.
Nàng quay đầu nhìn lại, lại là tên Chu đại nhân kia.
Chu Khải Phong cười nói:
- Ngươi là nha hoàn của Tần phu nhân? Còn chưa có ăn cơm à? Đi trong phòng ăn cơm đi, Tần phu nhân có người vịn, không cần ngươi nhọc công.
Lưu Hồng Hoa ở một bên đang vịn Tống Như Nguyệt cũng nói:
- Mai nhi, ngươi đi trong phòng ăn cơm, ta dìu phu nhân nhà ngươi về phía sau tỉnh rượu, đợi một lát đưa tới cho ngươi.
Mai nhi lắc đầu, vội vàng đưa tay muốn đi đổi đỡ phu nhân nhà mình.
Chu Khải Phong lập tức tiến lên một bước, đẩy nàng ra, sầm mặt lại nói:
- Tiểu nha hoàn, chút quy củ cũng không hiểu? Đi, nơi này không còn việc của ngươi.
Nói, lại cười rạng rỡ nói:
- Tần phu nhân, đến, bản quan dìu ngươi về phía sau nghỉ ngơi.
Nói rồi đưa tay ra.
Tống Như Nguyệt biến sắc, lại không cách nào tránh né, vội la lên:
- Không muốn... Không được đụng ta...
Chu Khải Phong không có để ý tới, trong mắt lóe lên ánh sáng, vừa muốn đưa tay nắm eo nhỏ của nàng và bắt lấy bàn tay nhỏ của nàng, một bóng người đột nhiên chắn ngang ở giữa hai người, trực tiếp đụng vào lồng ngực của hắn.
Chu Khải Phong vội vàng không kịp chuẩn bị, lui về sau hai bước, kém chút ngã sấp xuống, định mắt nhìn lại, một tên thiếu niên người mặc trang phục bình thường, bộ dáng thông thường lập tức cả giận nói:
- Ngươi làm cái gì?
Lạc Thanh Chu cản ở trước mặt Tống Như Nguyệt, lặng lẽ nhìn hắn một cái, không nói gì, lại một phát bắt được cổ tay của Lưu Hồng Hoa ở một bên khác, đột nhiên xiết chặt, giật nàng ra, đẩy lùi.
Lập tức vịn thân thể mềm nhũn của Tống Như Nguyệt, nhìn về phía Đao tỷ cùng Sở Tiểu Tiểu đang kinh ngạc ở một bên, đang muốn nói chuyện, Mai nhi đột nhiên hung mãnh lao đến, một đầu đụng vào trên ngực của hắn, cả giận nói:
- Không cho phép đụng phu nhân nhà ta! Buông ra.
Lạc Thanh Chu kinh ngạc một chút, lập tức buông ra.
Mai nhi vịn phu nhân nhà mình, muốn đi xuống thang.
Lưu Hồng Hoa xoa cổ tay đau đớn, nhìn thiếu niên trước mặt, cả giận nói:
- Tiểu tử thúi từ đâu tới? Ngươi là ai?