- Phu nhân, là... Là... Chu đại nhân ép thiếp thân... Chu đại nhân mấy ngày trước đây cưỡng ép chiếm lấy thiếp thân, còn buộc thiếp thân ăn độc dược, khống chế thiếp thân, bảo thiếp thân nghe hắn phân phó... Hôm nay hắn đột nhiên tìm tới thiếp thân, hỏi chuyện về Tần phu nhân, sau đó buộc thiếp thân đêm nay chuốc Tần phu nhân quá chén, sau đó đưa đến đằng sau....
Vừa nghe lời này, mọi người đều kinh hãi nghẹn họng nhìn trân trối.
Chu Lan càng là sắc mặt trắng bệch, thân thể nhoáng một cái, suýt chút nữa thì ngã xuống.
Chu Thư Mi ở một bên cuống quít đỡ nàng.
Lúc này, Chu Khải Phong đang đau run rẩy rốt cục phát ra âm thanh, phẫn nộ quát:
- Nói láo! Ngươi nói láo! Vu khống, đều là vu khống! Tiện nhân ngươi sao dám vu khống bản quan! Lan muội, tiểu súc sinh này ẩu đả mệnh quan triều đình, bắt hắn lại cho ta!
Chu Lan khinh bỉ nhìn hắn một cái, nhìn về phía thiếu niên trước mặt nói:
- Bất kể như thế nào, ngươi đêm nay đích thật đã ẩu đả Chu đại nhân, có chuyện gì, đi nha môn lại nói.
Lập tức quát lạnh.
- Người đâu, bắt tiểu tử này đưa đến nha môn.
Đúng vào lúc này, chỗ góc rẽ hành lang đột nhiên truyền đến một tiếng gọi.
- Nhạc mẫu! Không thể.
Chu Bá Ước mặc một thân vải thô, người đầy dầu mỡ bước nhanh đi ra từ góc rẽ, chắp tay nói:
- Nhạc mẫu, Bá Ước cũng nghe thấy chuyện vừa rồi, việc này cũng không phải bằng hữu của ta sai, muốn bắt cũng nên bắt Nhị phu nhân lại.
- Ba!
Vừa dứt lời, Chu Lan đột nhiên tát một bạt tai vào mặt hắn, cả giận nói:
- Ngươi là thứ gì? Nơi này có phần của ngươi nói chuyện? Nếu không phải ngươi gọi tới những hồ bằng cẩu hữu này, sẽ có chuyện hôm nay phát sinh?
Chu Bá Ước ngẩng đầu, trên mặt mang một dấu bàn tay hồng hồng, nói:
- Nhạc mẫu, nếu như hôm nay không có bằng hữu của ta, như vậy chuyện phát sinh chỉ sợ càng khó vãn hồi. Bằng hữu của ta làm chuyện chính nghĩa, không nên chỉ trích cùng vũ nhục.
- Bộp!
Bộp!
Bộp!
Chu Lan vung tay, hung ác liên tục đánh hắn ba cái cái tát, hai mắt phun lửa nói:
- Còn dám mạnh miệng!
- Mẫu thân, đừng đánh nữa....
Bên cạnh, Chu Thư Mi khóc nói.
Chu Bá Ước vẫn như cũ quật cường nhìn nàng nói:
- Nhạc mẫu, báo quan đi, để quan phủ đến xử trí. Chu đại nhân là người Hộ bộ, hắn có ý đồ quấy rối đối với nữ quyến của gia đình công huân, hiện tại chứng cứ vô cùng xác thực, rất nhiều người nghe được, chắc hẳn nha môn cũng không dám đè xuống. Còn bằng hữu này của ta, nha môn tự nhiên cũng không dám làm gì hắn. Còn nhạc mẫu nói muốn trói bắt đi, Bá Ước không đồng ý.
- Nghịch tử! Ngươi thật là lật trời!
Chu Lan giận dữ, quát:
- Người đâu! Trói lại tiểu tử này cho ta, ta xem ai dám ngăn cản.
Đám sai vặt sớm đã chuẩn bị kỹ dây thừng lập tức xông lên, xông về phía Lạc Thanh Chu.
- Oanh!
Đột nhiên vang lên một tiếng bạo hưởng.
Chu Bá Ước đánh một quyền vào trên lan can bên cạnh, toàn bộ lan can trong nháy mắt chia năm xẻ bảy, bay ra ngoài.
Hắn bảo hộ ở trước người Lạc Thanh Chu, sắc mặt vẫn bình tĩnh, lại mang theo khí thế làm cho người ta sợ hãi, lần đầu tiên thốt ra hai chữ mà từ trước đến nay hắn chưa bao giờ dám nói trong Chu phủ:
- Ai dám?
Áo quần hắn phồng lên, khí lưu xoay tròn quanh thân, tóc dài sau lưng bay loạn, khí thế cường đại, để cho mấy tên sai vặt sợ hãi không thôi, không tự chủ được lui lại.
Chu Lan gặp một màn này, toàn thân cứng ngắc, bờ môi run rẩy.
Toàn bộ bên trong bên ngoài hành lang, trong nháy mắt lặng ngắt như tờ.
- Võ giả, hắn lại là một tên võ giả...
Giờ khắc này, hộ vệ, quản gia, gã sai vặt, nha hoàn Chu phủ các loại đều cứng lại tại chỗ, mặt mũi tràn đầy chấn kinh cùng vẻ không thể tin được.
Cô gia trung thực nhu nhược vô năng, làm trâu làm ngựa, ngay cả bọn hắn cũng dám chế giễu cùng khi dễ trong phủ, lại là một tên võ giả đáng sợ.
Chu Lan đồng dạng cũng là sắc mặt trắng bệch, bờ môi run lên.
Chỉ có Chu Thư Mi ở một bên ngậm lấy nước mắt, ánh mắt ôn nhu mà nhìn phu quân mình.
Chu Bá Ước nhìn nàng một cái, trong lòng đột nhiên mềm nhũn, thu liễm khí thế toàn thân, nhìn về phía nhạc mẫu của mình, âm thanh trầm thấp nói:
- Nhạc mẫu, ta ở chỗ này, có thể vì ngài làm trâu làm ngựa, có thể bị bất kỳ kẻ nào trong các ngươi xem thường khi nhục, nhưng, đây là bằng hữu của ta. Bọn hắn hôm nay là ta mời tới chúc thọ cho ngài, nhưng ngài lại để cho bọn họ ngồi ngoài hành lang ăn cơm, ngay cả đại sảnh đều không để cho bọn hắn vào, ta rất khổ sở. Bất quá ta vẫn như cũ có thể nhịn những chuyện này. Nhưng bây giờ, nếu như ngài đổi trắng thay đen, trái phải không phân, muốn đối xử với bọn hắn cũng giống như đối xử với ta, Bá Ước tuyệt không thể tiếp nhận.