Lúc này, một tên trung niên nam tử ưỡn lấy cái bụng lớn được Chu Lan tự mình tiếp khách, bưng bầu rượu và chén rượu đi vào từ trong đại sảnh, tươi cười đầy mặt mời rượu cho mọi người trong phòng.
Chu Lan nhiệt tình giới thiệu nói:
- Các vị tỷ muội, vị này là Hộ bộ Chu Khải Phong Chu đại nhân, cũng là huynh đệ trong nhà ta, hôm nay chuyên tới để kính mọi người một chén.
Mấy phụ nhân trên bàn nghe nói là quan viên Hộ bộ, đều đồng loạt đứng lên, bưng chén rượu lên, thận trọng cười rạng rỡ nói lời khen tặng.
Tống Như Nguyệt bưng chén rượu, nhìn Chu Lan một mặt đắc ý, không nói gì, trong lòng âm thầm thầm nói: ‘Hộ bộ lại như thế nào, lại không phải Hộ bộ thượng thư, Thị Lang bộ Hộ, cái gì là đại quan, đoán chừng chính là quan nhỏ, có cái gì đắc ý, mà lại cũng không phải thân huynh đệ của ngươi.
- Hôm nay là sinh nhật muội tử nhà ta, mọi người ăn uống thỏa thích, không say không về.
Chu Khải Phong tươi cười đầy mặt, trước cạn một chén, sau đó lại rót một chén rượu, đột nhiên đi đến trước mặt Tống Như Nguyệt, duỗi ra bầu rượu cười nói:
- Tần phu nhân, nghe Lan muội nói ngươi là người Uy Viễn bá Tần gia, thất kính, thất kính. Bản quan cuộc đời bội phục nhất chính là những anh hùng đã từng vì Đại Viêm ta mà chinh chiến sa trường, bản quan kính phu nhân một chén.
Tống Như Nguyệt vội vàng dùng hai tay bưng chén rượu, thận trọng cười nói:
- Đa tạ đại nhân.
Chu Khải Phong giúp nàng rót đầy rượu, cười nói:
- Phu nhân, mời.
Tống Như Nguyệt nâng cốc đặt ở trên môi, nhấp một miếng.
Lưu Hồng Hoa ở một bên lập tức cười nói:
- Như Nguyệt muội muội, muốn một cái cho cạn, Chu đại nhân tự mình đến rót rượu mời rượu cho ngươi, cũng không thể không nể mặt mũi.
Tống Như Nguyệt nghe vậy, đành phải uống hết rượu còn lại trong chén.
Chu Khải Phong cười cười, lại châm cho nàng một chén, nói:
- Tần phu nhân, bản quan vừa rồi kính anh hùng Tần gia ngươi, lần này là kính phu nhân.
Tống Như Nguyệt gặp tất cả mọi người nhìn mình, đành phải lại uống một chén.
- Tửu lượng của phu nhân thật tốt.
Chu Khải Phong cười ha ha một tiếng, cũng nâng ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch, lập tức lại nhìn gương mặt kiều diễm mang theo hai vết đỏ ửng cùng đôi mắt ngập nước của nàng, cáo từ đi ra khỏi gian phòng.
Chúng phụ nhân gặp hắn rời khỏi đây, lần lượt ngồi xuống, lại bắt đầu hàn huyên.
Lưu Hồng Hoa dùng cùi chỏ đụng đụng Tống Như Nguyệt bên cạnh, cười thấp giọng nói:
- Như Nguyệt muội muội, một bàn đầy người, Chu đại nhân cũng chỉ đơn độc kính muội muội một người, còn liên tiếp mời hai chén, xem ra Chu đại nhân ưu ái muội muội có thừa nha.
Tống Như Nguyệt nhíu mày.
Lưu Hồng Hoa thấp giọng nói:
- Muội muội có chỗ không biết, Chu đại nhân này mặc dù bây giờ chỉ là một chủ sự của Hộ bộ, nhưng rất nhanh có thể thăng quan. Mà lại chúng ta từ nơi khác tới cần đăng ký hộ tịch, phòng ốc các loại, đều là người ta đang quản, quyền lợi rất lớn.
Tống Như Nguyệt thản nhiên nói:
- Ngươi nói với ta những thứ này làm gì?
Lưu Hồng Hoa cười nói:
- Chính là tâm sự. À Như Nguyệt muội muội, lão gia nhà ngươi bây giờ đang làm cái gì? Nghe nói đã từ tước, các ngươi vừa đến kinh đô, hẳn là cần tìm một ít chuyện làm? Kinh đô nhiều người, vô luận là ngoại thành hay là nội thành, chuyện đều không dễ làm. Bất quá muội muội không cần lo lắng, Chu đại nhân thủ đoạn thông thiên, muội muội chỉ cần đi nói với hắn một tiếng là được, vô luận muốn làm cái gì, đều không có vấn đề.
Sắc mặt Tống Như Nguyệt đã xụ xuống, nói:
- Không nhọc ngươi hao tâm tổn trí, chúng ta bây giờ rất tốt.
Lưu Hồng Hoa thấy nàng bày ra vẻ mặt không vui, không dám lại nói thêm, cười nói:
- Dùng bữa, dùng bữa.
Mặt trời rất nhanh xuống núi.
Bên trên hành lang sớm đã phủ lên đèn lồng.
Trong phòng cũng là đèn đuốc sáng trưng.
Chu Lan ăn mặc trang điểm lộng lẫy, bưng bầu rượu, lần nữa vào trong nhà, lần lượt mời rượu.
Chúng phụ nhân đều uống cao hứng bừng bừng.
Bên trên hành lang, Đao tỷ và Sở Tiểu Tiểu cũng không dám lại uống rượu, ăn vài miếng chuẩn bị rời đi, nhưng Chu Bá Ước vẫn luôn không có tới.
Nếu bọn hắn không nói lời nào mà đi về, chỉ sợ Chu Bá Ước sẽ thất vọng.
Chu Thư Mi ngược lại tới một lần, rất áy náy kính rượu ba người, bất quá ba người đều nói không biết uống rượu, chỉ ăn đồ ăn.
Chu Thư Mi biết nhà mình chậm trễ ba người, cho nên cũng không dám khuyên, vội vàng đi bếp sau, hô phu quân nhà mình.
Đáng tiếc Chu Bá Ước lúc này đang ở sau bếp bận bịu xoay quanh, căn bản cũng không có thời gian ra bồi bằng hữu của mình.
Chu Thư Mi cũng không dám lại thúc.
Bóng đêm dần dần dày.
Đao tỷ có chút ngồi không yên, trực tiếp đứng dậy đi bếp sau, chuẩn bị nói với Chu Bá Ước một tiếng.