Sở Tiểu Tiểu nghe vậy ngẩn người, cũng nâng cốc chén đặt ở dưới mũi ngửi ngửi, nói:
- Không có nha, ta tại sao không có ngửi được?
Đao tỷ cũng cầm lấy cái chén không ngửi ngửi, nói:
- Cái chén này của ta cũng không có.
Lạc Thanh Chu kinh ngạc một chút, đưa chén rượu trong tay tới, nói:
- Ngửi của ta.
Đao tỷ tiếp nhận, đặt ở dưới mũi cẩn thận ngửi ngửi, nhún vai một cái nói:
- Chỉ có mùi rượu, nơi nào có mùi thơm gì của hoa.
Sở Tiểu Tiểu cũng ngửi một cái, nghi ngờ nói:
- Sở sư huynh, cái mũi của ngươi có phải xảy ra vấn đề hay không? Căn bản cũng không có mùi thơm gì mà.
Lạc Thanh Chu nhíu mày, đưa tay nói:
- Đưa bầu rượu kia cho ta.
Sở Tiểu Tiểu vội vàng đưa cho hắn.
Lạc Thanh Chu tiếp trong tay, mở ra nắp ấm, đặt ở dưới mũi ngửi ngửi, bên trong ngoại trừ mùi rượu nồng đậm ra, hoàn toàn chính xác còn có một cỗ hương hoa nhàn nhạt kỳ quái.
Hắn thường xuyên đến Linh Thiền Nguyệt cung ngửi được các loại hương hoa, trên người Bách Linh cũng có rất nhiều, cho nên hắn rất mẫn cảm với hương hoa loại này, không có khả năng ra sai.
Đao tỷ nói:
- Có lẽ là lúc cất rượu thả một chút cánh hoa. Sở Phi Dương, ngươi làm sao như tiểu nữ nhân, uống chén rượu cũng muốn lề mề.
Lạc Thanh Chu để bầu rượu xuống, không nói gì, quay đầu nhìn về phía trong phòng.
Chúng phụ nhân tuổi trẻ đang ngồi trong phòng đã sớm bưng chén rượu lên uống.
Mấy tên thiếu nữ cũng đang chạm cốc.
Vị nhạc mẫu đại nhân kia uống xong một chén, lại tự mình châm thêm một chén.
- Sở sư huynh, người ta đang kính rượu ngươi đây.
Sở Tiểu Tiểu bưng chén rượu lên hô.
Lạc Thanh Chu nhìn về phía nàng nói:
- Ta không biết uống rượu, các ngươi cũng ít uống chút. Trời sắp tối rồi, chúng ta ăn cơm liền đi.
Hắn hiện tại muốn đi, thế nhưng mà...
Trong phòng truyền đến tiếng Tống Như Nguyệt đắc ý nói chuyện:
- Con rể kia nhà ta thế nhưng là Mạc Thành đệ nhất tài tử, năm nay khoa cử thế nhưng là thi hạng nhất giải nguyên. Hắn ở bên ngoài nở mày nở mặt, những tài tử đều gọi hắn là Lạc giải nguyên, ai không tôn kính? Nhưng ở trong nhà của chúng ta, ta chỉ cần trừng mắt, hắn ngay cả thở mạnh cũng không dám, ta câu đầu ngón tay một cái, hắn lập tức hấp tấp đi tới quỳ trước ở mặt ta, chờ đợi ta phân phó...
Lạc Thanh Chu: - ....
- Uống, uống!
Trong phòng truyền đến tiếng mời rượu.
Chu gia Nhị phu nhân Lưu Hồng Hoa ngồi bên cạnh Tống Như Nguyệt, không ngừng nói chuyện, mặt mũi tràn đầy hâm mộ nói:
- Làn da vóc người của Như Nguyệt muội muội thật tốt, cũng không biết bảo dưỡng như thế nào, vậy mà kiều nộn tuyết trắng như thiếu nữ đôi mươi, thướt tha thon thả, thật sự hâm mộ chết người ta.
Mấy phụ nhân khác bên cạnh cũng đều khoa trương và hâm mộ.
Tống Như Nguyệt một bên khiêm tốn, một bên mặt mày hớn hở uống rượu, thuận tiện nói khoác con rể nhà mình lợi hại bao nhiêu, hiếu thuận ra sao.
Ngoài cửa sổ.
Lạc Thanh Chu không có tâm tình ăn cơm, thỉnh thoảng nhìn vào bên trong một cái.
Sở Tiểu Tiểu thấy hắn không uống rượu, đành phải bưng ấm rượu lên, châm một chén cho Đao tỷ, nói:
- Đao sư tỷ, Sở sư huynh không uống rượu, chúng ta uống.
Đao tỷ bưng chén rượu lên.
Hai người đang muốn uống, Lạc Thanh Chu lập tức nói:
- Đừng uống.
Sau đó nhìn bốn phía một chút, thấp giọng nói:
- Rượu này không thích hợp, tạm thời đừng uống.
Đao tỷ nhìn thần sắc trên mặt hắn, giật mình, sắc mặt đột nhiên cũng trở nên ngưng trọng, ánh mắt nhìn về phía chén rượu.
Nàng biết, gia hỏa này mặc dù có đôi khi thích nói giỡn, nhưng hôm nay tuyệt không dám đùa cợt.
Sở Tiểu Tiểu cũng để ly rượu xuống, mặt mũi tràn đầy khẩn trương thấp giọng hỏi:
- Sở sư huynh, trong rượu có độc? Chu phu nhân xem thường chúng ta, ghét bỏ bọn ta ném đi mặt mũi của nàng, cho nên hạ độc vào trong rượu, muốn hạ độc chết chúng ta?
Lạc Thanh Chu: - ....
Đao tỷ nhíu lông mày, nghĩ nghĩ, lập tức lấy ra Giải Độc Hoàn từ trong túi trữ vật, phục dụng hai viên, sau đó lại lấy ra một bình nước sạch,‘Sục sục ọc ọc’ bắt đầu súc miệng.
Nàng lại một hơi uống hết cả ấm nước sạch.
Sở Tiểu Tiểu nhìn mà líu lưỡi.
- Đao sư tỷ, ngươi uống nước còn hơn trâu uống nữa.
Đao tỷ tức giận trừng nàng một chút, quay đầu nhìn người nào đó nói:
- Ngươi xác định rượu này có vấn đề?
Lạc Thanh Chu lắc đầu:
- Không xác định, ta chỉ ngửi được một mùi hương hoa kỳ quái. Có lẽ tựa như ngươi nói, chỉ là lúc cất rượu thả một chút cánh hoa tăng hương mà thôi.
- Ngô....
Đao tỷ đột nhiên nấc một cái, nước sạch sắp từ miệng tràn ra, nghe vậy tức trừng mắt nhìn hắn.
Sở tiểu tử ở một bên, cười đến gập bụng.
- Bất quá vẫn cẩn thận một chút cho thỏa đáng.
Lạc Thanh Chu thấp giọng nói, lại từ cửa sổ nhìn vào trong phòng một chút.