Chu Thư Mi đắng chát cười nói:
- Theo suy nghĩ của mẫu thân ta, Bá Ước ở trước mặt khách nhân làm trâu làm ngựa cho Chu gia chúng ta mới là có mặt mũi nhất. Bình thường thật ra không phải Bá Ước nấu cơm, mẫu thân rất quan tâm quy củ, nói ở rể tiến đến thì nên dạng này, người ta mới sẽ không chế giễu.
Đao tỷ thở dài một hơi, nói:
- Đích thật là dạng này.
Nàng lại nhịn không được nhìn người nào đó đối diện một chút, nói:
- Bất quá cũng có một số người ở rể trải qua cuộc sống còn dễ chịu hơn lão gia.
Lạc Thanh Chu không có để ý nàng, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía lương đình cách đó không xa, gặp vị nhạc mẫu đại nhân cùng những phụ nhân tuổi trẻ kia đứng dậy rời đi, thở dài một hơi.
Chu Thư Mi lại hàn huyên cùng ba người một hồi, nha hoàn tới hô khai tiệc.
Chu Thư Mi do dự một chút, nói:
- Ba vị cùng ta cùng phòng trước đi, Bá Ước làm xong sẽ đến bồi các ngươi.
Lạc Thanh Chu lập tức nói:
- Chu tiểu thư không cần không khách khí, chúng ta an vị ở chỗ này, tùy tiện ăn một chút là được. Người trước mặt nhiều, chúng ta cũng không quá quen thuộc.
Chu Thư Mi vội vàng nói:
- Khó mà làm được, nếu Bá Ước biết, khẳng định sẽ trách ta. Đi thôi, vị trí phía trước có rất nhiều, đủ để ngồi.
Lúc này, tên hạ nhân đến gọi thấp giọng nói:
- Tiểu thư, phu nhân nói, để mấy người bọn hắn an vị ở chỗ này ăn cơm, không nên đưa bọn hắn đến phía trước.
Sắc mặt Chu Thư Mi cứng đờ.
Đao tỷ lập tức nói:
- Chu tiểu thư, không sao, chúng ta an vị ở chỗ này, chờ một lúc để Bá Ước tới đây là được.
Mặt mũi Chu Thư Mi tràn đầy xấu hổ, nói xin lỗi:
- Ba vị chờ một lát, ta lại đi nói một tiếng với mẫu thân.
Nói xong, mang theo nha hoàn vội vàng rời đi.
Ba người trong đình hai mặt nhìn nhau.
- Đao sư tỷ, ta cảm thấy chúng ta hôm nay không nên tới.
Sở Tiểu Tiểu thở dài nói.
Đao tỷ trầm mặc một chút, nói:
- Được rồi tới thì cũng đã tới, ăn bữa cơm rồi đi thôi, cũng coi là nể mặt Chu sư đệ.
Không bao lâu.
Chu Thư Mi mang theo nha hoàn trở về, nói:
- Ba vị đi với ta đến phía trước đi, mẫu thân đã đáp ứng, vị trí vẫn còn rất nhiều.
Ba người nhìn nhau, lúc này mới đứng dậy.
Nhưng chờ bọn hắn đến phòng trước mới phát hiện trong đại sảnh đã không có vị trí của bọn hắn.
Bên trên hành lang có đặt vào một cái bàn trống, ba cái ghế, trên bàn đặt vào ba bộ bát đũa, hiển nhiên là chuẩn bị cho bọn họ.
Nha hoàn đi đến bên người Chu Thư Mi, thấp giọng nói:
- Tiểu thư, phu nhân nói hôm nay Liễu đại nhân và Tiền đại nhân đều tới, trong đại sảnh đều là quý khách, cho nên để những người bạn của cô gia ngồi ở ngay chỗ này.
Chu Thư Mi nhìn chỗ ngồi lẻ loi trơ trọi bên trên hành lang, có chút tức giận, đang muốn nói chuyện, Đao tỷ lập tức lên tiếng:
- Chu tiểu thư, không có quan hệ, nơi này rất tốt. Chúng ta lại không biết người ở bên trong, đi vào rất lúng túng.
Sở Tiểu Tiểu cũng cười nói:
- Chu tỷ tỷ, chúng ta an vị ở chỗ này, ba người ngồi một bàn, không có người đoạt đồ ăn với chúng ta đây.
Nói rồi, lập tức vui vẻ ngồi xuống.
Lúc này, trong phòng đột nhiên truyền đến tiếng gọi lạnh lùng của Chu Lan:
- Thư Mi, còn đứng ở cửa ra vào làm gì? Mau vào, mẫu thân giới thiệu cho ngươi mấy vị thúc bá nhận biết.
Chu Thư Mi bất đắc dĩ, đành phải nói một tiếng thật có lỗi, tiến vào đại sảnh.
Ba người Lạc Thanh Chu ngồi xuống chỗ hành lang, nhìn nhau một cái, tự giễu cười một tiếng, đều không nói gì.
Lúc này, Lạc Thanh Chu đột nhiên nghe được bên tai truyền đến một giọng nói quen thuộc, quay đầu nhìn lại, bên trong cửa sổ gian phòng đối diện có bày một bàn, phụ nhân tuổi trẻ và mấy thiếu nữ đang ngồi một bàn.
Vị nhạc mẫu đại nhân kia lúc này đang ngồi ở bên trong, đang nói chuyện với phụ nhân bên cạnh.
Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua, vội vàng thu hồi ánh mắt.
Rất nhanh, hạ nhân bắt đầu đưa lên thức ăn, và rượu.
Sở Tiểu Tiểu đứng người lên, bưng bầu rượu, rót đầy một chén giúp Lạc Thanh Chu và Đao tỷ, lại châm một chén cho mình, bưng lên nói:
- Sở sư huynh, sư tỷ, ta mời các ngươi một chén, chúc chúng ta tu luyện có thành tựu, về sau cũng không tiếp tục chịu bị người khi dễ.
Đao tỷ bưng chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch.
Lạc Thanh Chu vừa muốn đặt ở bên miệng, trong mũi đột nhiên ngửi được một mùi hương hoa như có như không.
Hắn đưa mắt nhìn về phía chén rượu trong tay, giật mình.
Sở Tiểu Tiểu nhìn về phía hắn, nghi ngờ hỏi:
- Sở sư huynh thế nào? Ngươi không biết uống rượu sao?
Lạc Thanh Chu cúi đầu xuống, hít hà vào bên trong chén rượu, nói:
- Đây là rượu gì? Làm sao có một mùi hương của hoa?
- Mùi hương của hoa?