Ròng rã một buổi sáng, các nàng liên tục đi bảy cửa hàng.
Cơ hồ đều đi tất cả cửa hàng ở nội thành, nhưng kết quả đều không ngoại lệ, tất cả đều bị uyển chuyển từ chối.
Không người nào nguyện ý treo loại quần áo xấu hổ này ở trong tiệm.
Mặc dù các nàng đều cung cung kính kính, nói với nàng tận lời hữu ích, thậm chí cầu khẩn các loại, nhưng chung quy không người nào dám đáp ứng nàng.
Mặc dù bảy nhà cửa hàng này đều là sản nghiệp của Nam Quốc quận vương phủ, nhưng ở giữa cửa hàng đều có quan hệ cạnh tranh với nhau.
Ai bán không tốt, không chỉ có chủ tiệm muốn bị đuổi, cửa hàng có khả năng cũng sẽ khó giữ được.
Cho nên không người nào dám mạo hiểm đáp ứng nàng, cho dù nàng là quận chúa Nam Quốc quận vương phủ.
Nam Cung Mỹ Kiêu đứng trên đường phố, nhíu mày, nghĩ đến ánh mắt những người vừa rồi, gương mặt vẫn như cũ nóng lên, trong lòng đột nhiên có chút hối hận.
Không có gì bất ngờ xảy ra, những người kia khẳng định sẽ nói cho người trong phủ, sau đó truyền đến mẫu thân thậm chí phụ vương nơi đó...
- Ghê tởm! Ta đường đường là quận chúa, sao có thể đáp ứng loại chuyện xấu hổ mất mặt này! Đều do hỗn đản vô sỉ hạ lưu kia, vậy mà thiết kế ra y phục như thế, ta rõ ràng đánh cược cùng hắn, vì sao còn muốn giúp hắn?
Nàng cầm nắm đấm, nhịn không được căm giận mà thấp giọng mắng.
Mộc di đứng ở một bên, cầm một cái túi màu đen trong tay, đồng dạng là một mặt biểu lộ lúng túng.
Nam Cung Mỹ Kiêu cả giận:
- Đi, đi Tần phủ, chúng ta mặc kệ chuyện này.
Mộc di yên lặng theo ở phía sau.
Hôm nay không có đi ra xe ngựa, chỉ có thể thuê một cỗ đi ngã tư đường.
Thế nhưng khi bọn hắn đi đến tiệm sách Mặc Tuyết, Nam Cung Mỹ Kiêu đột nhiên lại dừng bước, ánh mắt nhìn về phía tiệm sách trước mặt, biến đổi sắc mặt một hồi, quay đầu hỏi:
- Mộc di, Tuyết Y có phải có rất nhiều bằng hữu hay không?
Mộc di nghe vậy nghĩ nghĩ, nói:
- Tuyết Y tiểu thư thường xuyên ra ngoài tham gia các loại văn hội, quan hệ với các tiểu thư trong vương phủ Hầu phủ khác đều rất tốt, bằng hữu cũng không ít.
Nam Cung Mỹ Kiêu lạnh mặt nói:
- Vậy ngươi nói, nếu như loại này quần áo đưa cho nàng, nàng có biện pháp không?
Mộc di nhìn thoáng qua sắc mặt của nàng, nói:
- Tuyết Y tiểu thư nhận biết đều thiên kim đại tiểu thư, hẳn là sẽ không coi trọng loại quần áo này, mà Tuyết Y tiểu thư đoán chừng cũng không dám đem loại này quần áo xuất ra ngoài.
Nam Cung Mỹ Kiêu cười lạnh nói:
- Vậy cũng không nhất định, nếu như Lạc Thanh Chu tự mình tới mời nàng hỗ trợ, ngươi đoán nàng có thể không để ý xấu hổ đi giúp hắn bán hay không?
Mộc di không dám lên tiếng nữa.
Nam Cung Mỹ Kiêu lại nhìn tiệm sách trước mặt một chút, đột nhiên xoay người nói:
- Nàng có bằng hữu, chẳng lẽ ta không có bằng hữu? Đi, tiếp tục.
Mộc di theo sau lưng, không nói gì.
Xuyên qua mấy con phố.
Nam Cung Mỹ Kiêu một mặt uể oải dừng ở giao lộ, mờ mịt tứ phương, lẩm bẩm:
- Haz, ta thực sự không có bằng hữu...
Nàng thở dài một hơi, nói:
- Mộc di, ngươi nói, chúng ta nên cầu ai giúp? Ta đã đáp ứng Vi Mặc, không thể nuốt lời.
Mộc di cẩn thận suy nghĩ, trong lòng đột nhiên khẽ động, nói:
- Tiểu thư, thật ra chúng ta còn có một cửa hàng chuyên môn định chế áo ngoài nội y. Bất quá cửa hàng kia không ở trên đường chính, sinh ý không tốt đẹp gì cho lắm, liên tục hai năm đều là hạng chót nếu so với các cửa hàng khác, cho nên năm nay chuẩn bị rút lui. Bất quá còn có thời gian mấy tháng, chúng ta có thể đi nơi đó thử một lần.
Nam Cung Mỹ Kiêu một mặt bất đắc dĩ nói:
- Đi thôi, mặc kệ có thể bán ra hay không, chỉ cần có thể để chúng ta treo ở nơi đó, ta coi như hoàn thành nhiệm vụ Vi Mặc giao cho ta, cũng không mất mặt khi đi gặp nàng.
Hai người xuyên qua hẻm nhỏ đi thành Tây nội thành, rất nhanh đến một con đường.
Lúc này đang ở buổi trưa chính nắng, người trên đường phố rất nhiều.
Mộc di cầm bao đồ đi ở phía trước, rất mau đi vào một cửa hàng may chế áo.
Bên trong cửa hàng ngoại trừ một phụ nhân trẻ tuổi ra, chỉ có một nha hoàn, hai người lúc này đang nhàm chán ngồi ở trong cửa hàng thảo luận chuyện gì đó.
Bên trong cửa hàng lớn như vậy cũng không có khách nhân tiến đến.
Lúc này chính là thời điểm mặt trời mãnh liệt nhất, nữ tử chỉ sợ da bị sạm đen, rất ít đi ra dạo phố.
Mộc di mang theo Nam Cung Mỹ Kiêu tiến vào, người phụ nhân trẻ tuổi và nha hoàn cho rằng có khách nhân tiến đến, vội vàng đứng lên nghênh đón.
Bất quá khi nhìn người tới, mặt mũi người phụ nhân trẻ kia tràn đầy kinh ngạc, vội vàng bước nhanh đi tới chào hỏi:
- Mộc tỷ tỷ, ngọn gió nào thổi ngươi tới đây, mau đến, là muốn nhìn quần áo sao?