Đao tỷ đột nhiên lại nói:
- Ngươi có thể lại muốn vô lại mà thiếu hay không?
Lạc Thanh Chu nói:
- Lần này sẽ không. Mỗi ngày một viên kim tệ, mỗi sáng sớm giao ngay tại chỗ.
Đao tỷ trầm ngâm một chút, nói:
- Số ngày và mỗi ngày mấy món?
Lạc Thanh Chu nói:
- Năm ngày, ba kiện, bắt đầu tính từ ngày hôm nay, như thế nào?
Đao tỷ lập tức nói:
- Thành giao!
Lập tức cười lạnh nói:
- Thời gian năm ngày, ngươi muốn bán ba kiện quần áo như thế ra ngoài, ngươi nằm mơ đi! Sở Phi Dương, ngươi nhất định thua!
Lạc Thanh Chu xòe bàn tay ra, cười nhìn nàng.
Đao tỷ hừ lạnh một tiếng, vươn tay đụng hắn một cái, nói:
- Nếu như bội ước, ngươi sẽ biến thành thái giám, ta biến thành ni cô.
Lạc Thanh Chu suy nghĩ một chút, gật đầu biểu thị đồng ý.
Hôm nay Chu Bá Ước xin nghỉ, ở trong nhà hỗ trợ chuẩn bị thọ yến, chiêu đãi khách nhân, buổi trưa, hẳn là có thân thích đi qua.
Mấy người Lạc Thanh Chu thì ban đêm mới đi qua.
Nội thành.
Sáng sớm hôm nay, Nam Cung Mỹ Kiêu cầm lấy cái yếm và cặp tất chân kia, mang theo Mộc di ra Nam Quốc quận vương phủ, đi đến phường chế áo của nhà mình.
Tối hôm qua sau khi trở về, nàng ra lệnh cho nha hoàn giặt hai kiện quần áo này rất nhiều lần, hơ cho khô, còn dùng trầm hương hơ một đêm, cho nên lúc này vẫn thơm ngào ngạt.
Nàng đi cửa hàng thứ nhất.
Chủ tiệm là một nữ tử hơn hai mươi tuổi, tên Tử Vận, vội vàng cung kính nghênh đón nàng vào trong phòng, bất quá chờ nàng nói rõ ý đồ đến, lập tức có chút khó khăn.
Đợi thấy được nàng lấy ra món quần áo kia, lập tức biến sắc, trực tiếp từ chối:
- Tiểu thư, quần áo dạng này, tuyệt đối không thể treo ở nơi này. Phu nhân sẽ thường xuyên tới tuần tra, vài bằng hữu của phu nhân, còn có một số người trong cung cũng đều thường xuyên sẽ đến nơi này đi dạo một vòng.
- Vạn nhất bị các nàng nhìn thấy, thuộc hạ... Thuộc hạ nhất định phải chết. Mà lại, thật là mất mặt...
Gương mặt Nam Cung Mỹ Kiêu cũng có chút phát nhiệt, khẩn cầu một phen, đối phương vẫn kiên định từ chối, hèn mọn xin lỗi cầu khẩn các loại, cầu nàng buông tha.
Nam Cung Mỹ Kiêu bất đắc dĩ, đành phải coi như thôi.
Rời khỏi cửa hàng thứ nhất, nàng lại tiến vào nhà thứ hai.
Cùng lúc đó.
Ngoại thành, bên trong Tần phủ, Tống Như Nguyệt đã sớm rời giường, đang mặc một thân áo ngủ xanh nhạt, dáng người thướt tha ngồi ở trước gương, chỉnh sửa tỉ mỉ cách ăn mặc.
Nàng hôm nay ngoại trừ muốn đi nhìn cửa hàng mới, còn muốn đi theo mấy bằng hữu cùng một chỗ dạo phố, chọn lựa lễ vật.
Bởi vì hôm nay là sinh nhật một người bạn của nàng, nàng còn muốn đi tham gia thọ yến của đối phương.
Gần nhất nàng bề bộn nhiều việc, lúc đầu không muốn đi tham gia loại yến hội này, nhưng bất đắc dĩ đối phương cũng là người quen tới từ Mạc Thành, mấy ngày trước đây trên đường gặp được hàn huyên vài câu, sau đó mời nàng.
Nàng cũng là người thích sĩ diện, tự nhiên không có cách nào từ chối.
Mà lại mới tới kinh đô, nàng ở chỗ này cũng không có mấy bằng hữu, đối phương vừa rồi lại là người quen ở Mạc Thành, cho nên nàng cũng vui vẻ đồng ý.
Bất quá nữ nhân mừng thọ thần, thực sự không thể lý giải.
Đối phương tối đa cũng chỉ có ba bốn mươi tuổi mà thôi, cờ trống lớn như vậy, không sợ người ta chế giễu sau lưng rằng nàng đã già.
Dù sao nàng cũng sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào biết được số tuổi chân thực của mình.
Đoán chừng đối phương cũng mới tới kinh đô, xấu hổ vì trong ví tiền rỗng tuếch, vì thu lễ.
Tống Như Nguyệt nghĩ như vậy, lại vẽ lông mày, nhấp son môi, sau đó cởi áo ngủ, đổi một thân quần áo xinh đẹp đoan trang, lúc này mới mang theo Mai nhi đi ra cửa.
Tần Văn Chính gần đây đi sớm về trễ, đang bận rộn chuyện vải vóc và phường may quần áo, sau mỗi lần trở về đều mệt ngay cả lời đều chẳng muốn nói.
Vợ chồng hai người đều đang bận rộn vì cả một nhà này.
Tần nhị ca vẫn đang khắc khổ tu luyện, còn có mấy ngày nữa sẽ đến khai giảng, đến lúc đó đi Long Hổ học viện, hai huynh đệ có thể mỗi ngày gặp mặt.
Bất quá trong nhà coi như thiếu một nam nhân.
Tống Như Nguyệt gần đây cũng đang quan tâm chuyện này, dù sao bây giờ trong nhà bị rất nhiều người nhìn chằm chằm.
Vì an toàn, nàng quyết định đợi tiệm mới khai trương, liền đi tìm Mỹ Kiêu nói chuyện, hỏi nàng xem có thể tạm thời đến Tần phủ ở lại và tu luyện hay không.
Có nàng ở chỗ này, hạng giá áo túi cơm phổ thông khẳng định không dám làm loạn.
Mà lại nàng còn có hộ vệ của mình.
Tống Như Nguyệt một đường nghĩ đủ chuyện, rất nhanh tụ hợp với phụ nhân trẻ khác tại đầu đường.
Ba người mang theo nha hoàn sai vặt, đi đến cửa hàng ở nội thành.
Buổi trưa.
Nam Cung Mỹ Kiêu mang theo Mộc di, gương mặt nóng lên đi ra một cửa hàng cuối cùng.