Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 1267: Mỹ Kiêu ủy khuất (2)




Mộc di chỉ vào Nam Cung Mỹ Kiêu phía sau giới thiệu.

- Từ Mai, đây là Mỹ Kiêu tiểu thư. Hôm nay rảnh rỗi, đến cửa hàng ngươi nhìn xem, thuận tiện tìm ngươi có một số việc.

Từ Mai nghe xong, lập tức kinh hãi, vội vàng khom người hành lễ:

- Từ thị bái kiến tiểu thư, không biết tiểu thư đến đây, không có tiếp đón từ xa, còn mong tiểu thư thứ tội.

Trong lòng nàng âm thầm buồn bực, vị đại tiểu thư này từ trước đến nay mặc kệ những chuyện này, hôm nay đột nhiên tới nơi này làm gì?

Nam Cung Mỹ Kiêu có việc muốn nhờ, khách khí nói:

- Từ di không cần khách khí, ta hôm nay cũng là trong lúc vô tình đi dạo tới đây.

Lập tức lại nói:

- Nghe Mộc di nói, cửa hàng của các ngươi năm nay sẽ bị gỡ bỏ, thật sao?

Từ Mai trong lòng giật mình, sắc mặt khó coi nói:

- Tiểu thư, là chúng ta vô dụng, công trạng hai năm này đều hạng chót, rất nhiều quần áo đều bán không ra....

Nam Cung Mỹ Kiêu khoát tay áo, đi vào cửa hàng, một bên xem quần áo treo ở phía trên, một bên nói:

- Không cần sợ hãi, ta hôm nay không phải đến chất vấn ngươi, ta chỉ đến xem, thuận tiện nhờ ngươi giúp một chuyện.

Từ Mai nghe xong, trong lòng cảm thấy kì dị, lập tức nói:

- Tiểu thư có chuyện gì, cứ việc phân phó là được, chỗ nào nói hỗ trợ, cái này không phải muốn giết tiểu phụ này sao.

Nam Cung Mỹ Kiêu lại đi vào buồng trong, quan sát một hồi, hỏi:

- Quần áo các ngươi nơi này vì sao không dễ bán, ngươi biết nguyên nhân không?

Từ Mai vội vàng nói:

- Hồi quận chúa, một là đầu đường cuối phố đều mở một cửa hàng quần áo, vải vóc kém hơn chúng ta một chút, giá cả thì tiện nghi hơn một chút, bên trong cửa hàng đầu đường còn có rất nhiều quần áo nhập tới từ quốc gia khác, kiểu dáng mới lạ, cho nên chúng ta mới không sánh bằng; hai là lưu lượng người nơi này không so được đại lộ, vị trí bảy nhà cửa hàng khác mở đều tương đối tốt, cho nên chúng ta bán không được nhiều. Ba, cũng có thể là do ta và Tiểu Hoàn so ra kém mấy người ở trong các cửa hàng khác...

Nam Cung Mỹ Kiêu nghe xong, nói:

- Từ di, nếu như từ bỏ cửa hàng này, các ngươi sẽ đi chỗ nào?

Từ Mai lập tức đỏ mắt, nói:

- Tiểu thư, nếu như cửa hàng này thật bị bỏ đi, ta và Tiểu Hoàn có khả năng sẽ không có việc gì làm, mấy nhà cửa hàng bọn ta ở giữa đều có cạnh tranh lẫn nhau, hạng chót cuối cùng đều sẽ bị đào thải...

Nói đến đây, nàng dụi dụi con mắt, cầu khẩn nói:

- Tiểu thư, ngài có thể trở về nói một tiếng với Ninh chưởng quỹ hay không, nếu như cửa hàng này bị rút đi, không nên đuổi chúng ta đi, để cho ta và Tiểu Hoàn đi cửa hàng khác hỗ trợ, tiền công có thể cho ít một chút, để chúng ta có phần cơm ăn, được không? Trong nhà của ta còn có hài tử muốn nuôi, Tiểu Hoàn cũng có đệ đệ muốn nuôi....

Nam Cung Mỹ Kiêu nhíu mày nói:

- Yên tâm đi, sẽ không đuổi các ngươi đi, nếu như cửa hàng nhà chúng ta không muốn ngươi, ta tự sẽ giúp ngươi tìm một cửa hàng mới. Từ di, ta hôm nay đến chính là vì chuyện cửa hàng mới. Ta chỗ này có một cái yếm, một đôi tất chân, muốn treo ở nơi này của ngươi nhìn hiệu quả, ngươi nhìn có thể chứ?

Từ Mai nghe xong, lập tức cảm kích nói:

- Đương nhiên có thể, tiểu thư cứ lấy ra, đừng nói một kiện, mười cái đều có thể.

Trên mặt Nam Cung Mỹ Kiêu lộ ra thần sắc mất tự nhiên, quay đầu nhìn về phía Mộc di nói:

- Lấy ra cho Từ di nhìn.

Mộc di mở ra bao vải, lấy ra cái yếm và cặp tất chân bên trong, mở rộng ra ở trước mặt các nàng.

Từ Mai: - ....

Nha hoàn sau lưng lập tức mở to hai mắt, đỏ mặt.

Nam Cung Mỹ Kiêu có chút lúng túng nói:

- Từ di, cứ treo ở nơi này của ngươi treo ba ngày, nếu như bán không được, chúng ta sẽ đến lấy đi, ngươi nhìn có thể không?

Từ Mai há to miệng, do dự một chút, cung kính nói:

- Tiểu thư, y phục này... Chỉ chỉ sợ rất khó bán.

Nam Cung Mỹ Kiêu nhìn biểu hiện trên mặt nàng, liền biết nàng hối hận, trong lòng cứng rắn, lập tức phân phó nói:

- Mộc di, đi treo cái yếm và tất chân ở buồng trong đi, ba ngày sau chúng ta tới lấy.

Mộc di ngây ra một lúc, lập tức vào phòng.

- Tiểu thư, cái này....

Từ Mai thấy thế, vội vàng ngăn cản, lại không dám, vẻ mặt đau khổ nói:

- Tiểu thư, y phục này... Y phục này... Bán không được, quá... Ai....

Nam Cung Mỹ Kiêu mặt dày nói:

- Không sao đâu, dù sao cửa hàng này của ngươi cũng sắp bị bỏ đi, coi như bị người chê cười, lại có quan hệ thế nào? Từ di ngay cả điểm ấy mà ngươi cũng không nguyện ý giúp ta sao?

Lúc này, Mộc di đã treo tốt cái yếm và tất chân, đi ra từ trong nhà.

Trong lòng Từ Mai âm thầm kêu khổ, gặp chuyện ván đã đóng thuyền, trên mặt đành phải gạt ra mỉm cười nói: