Thân ảnh xanh nhạt xoay người, đưa lưng về phía hắn, âm thanh thanh lãnh đáp lời.
- Tùy tiện.
Lạc Thanh Chu liếc mắt nhìn hai phía, nói:
- Đêm nay làm sao không thấy Long nhi cô nương?
Thân ảnh xanh nhạt không nhúc nhích, không có để ý hắn.
Lạc Thanh Chu gặp thời gian không còn sớm, chắp tay cáo từ nói:
- Nguyệt tỷ tỷ vậy ta đi về trước, đêm nay gặp lại.
Chờ đợi một lát, gặp nàng vẫn không có đáp lại, Lạc Thanh Chu không dám quấy rầy, lui ra ngoài.
Trong thạch thất an tĩnh lại.
Sau một lúc lâu, thiếu nữ Yêu tộc mặc một thân váy áo màu xanh sáng lấp lánh, từ cửa ra vào đi vào, một đôi chân ngọc tuyết trắng dưới làn váy vẫn trần trụi như cũ, trên chân phát ra vài tiếng chuông reo.
- Tỷ tỷ, hắn đã đi, nhìn tâm tình rất tốt. Hắn học xong công pháp mới, mà lại sắp đột phá, nhưng tựa hồ cũng không có nhớ kỹ tỷ tỷ tốt với hắn.
Thân ảnh xanh nhạt xoay người, nhìn nàng, thản nhiên nói:
- Ngươi cảm thấy, hắn nên nhớ kỹ ta tốt cái gì?
Thiếu nữ Yêu tộc nghĩ nghĩ, nói:
- Tỷ tỷ vì hắn nỗ lực nhiều như vậy, Long nhi cảm thấy hắn không nên một mực chỉ nói lời cảm kích, mà không có bất kỳ hành động gì. Long nhi cảm thấy....
Thiếu nữ Yêu tộc nhìn kỹ thần sắc trên mặt nàng, cẩn thận từng li từng tí:
- Long nhi cảm thấy, hắn nên... Lấy thân báo đáp.
Một lúc lâu sau.
Thân ảnh xanh nhạt rời đi.
Thiếu nữ Yêu tộc thở dài một hơi, theo ở phía sau nói:
- Tỷ tỷ, hôm nay không lấy máu sao? Tạ ơn Nguyệt tỷ tỷ.
Lạc Thanh Chu trở lại trong phủ, thần hồn quay về cơ thể.
Tần nhị tiểu thư vẫn như cũ nằm trong ngực của hắn ngủ say, thân thể nhu nhược mang theo ấm áp và mùi thơm của thiếu nữ.
Lạc Thanh Chu nhẹ nhàng hôn một cái lên miệng nhỏ của nàng, lặng lẽ rời giường.
Thu nhi vẫn như cũ canh giữ ở ngoài cửa, giúp hắn mang giày, hầu hạ hắn rửa mặt.
Lạc Thanh Chu hỏi:
- Tiểu Điệp tối hôm qua có trở về?
Thu nhi thấp giọng nói:
- Đã sớm trở về.
Dừng một chút, lại tăng thêm một câu:
- Nô tỳ tối hôm qua đang ngủ cùng Tiểu Điệp.
Lạc Thanh Chu: - .....
- Phốc phốc.....
Bên trong căn phòng cách vách, đột nhiên truyền đến tiếng Châu nhi cười trộm.
Lạc Thanh Chu nói:
- Thu nhi, đêm nay ngươi ngủ cùng Châu nhi, ta đi tìm các ngươi. Đến lúc đó nhớ kỹ chuẩn bị thêm một miếng vải trắng, ta muốn Châu nhi khóc một tuần.
Nói xong, bước nhanh rời đi.
Chờ hắn ra cửa chính, Châu nhi lập tức thò đầu ra từ căn phòng cách vách, nũng nịu nói:
- Cô gia, lại cố ý hù dọa người ta, nghĩ người ta là bị dọa sợ sao? Hừ, người ta tối hôm qua đã soi gương rất lâu, mới không sợ hắn, tặng không hắn thì hắn cũng không dám muốn đây.
Thu nhi buồn cười.
Lúc Lạc Thanh Chu đi vào ngõ hẻm Thập Bát, Đao tỷ đã chờ ở cửa ngõ, vừa thấy hắn đã nói.
- Tối hôm qua nàng lại tới, hỏi ta rất nhiều vấn đề, ta đều nói cho nàng biết chi tiết, còn có ngươi chuyện muốn bán những bộ quần áo hạ lưu kia, ta cũng nói cho nàng biết. Thế nhưng nàng cũng không có cho ta tiền, nói để ngươi cho. Hết thảy hai vạn một ngàn hai trăm kim tệ, ta bớt cho ngươi, chỉ cần trả hai vạn một ngàn một trăm chín mươi chín kim tệ là được, lúc nào trả?
Lạc Thanh Chu lập tức tức giận nói:
- Ngươi bán ta, ta không cho ngươi một quyền là may mắn lắm rồi, vẫn còn muốn tìm ta đòi tiền. Ngươi nên cho ta tiền mới đúng.
Đao tỷ một mặt vô tội nói:
- Ta có biện pháp nào, người ta là quận chúa, tùy tiện nắm ta, ta không có cách nào phản kháng. Ta cũng không phải ngươi, có thể ỷ vào nàng sủng ái, không nhìn nàng.
Lạc Thanh Chu nói:
- Nàng còn nói cái gì?
Đao tỷ nói:
- Ngược lại không nói gì, chỉ nói là ngươi vốn hạ lưu, còn nói những quần áo kia khẳng định bán không được.
Lạc Thanh Chu nói:
- Ta cùng với nàng đánh cược, nếu như có thể bán đi, nàng sẽ đáp ứng một yêu cầu bất kỳ nào từ ta. Nếu như bán không được, ta đáp ứng nàng một yêu cầu.
Đao tỷ suy nghĩ một chút, nói:
- Ta cảm giác ngươi sẽ thất bại.
Lạc Thanh Chu cười nói:
- Đao tỷ, nếu không chúng ta cũng đánh cược? Cứ cược hai vạn một ngàn một trăm chín mươi chín kim tệ, như thế nào?
Đao tỷ cười nhạo một tiếng:
- Dẹp đi, ta chưa từng đánh bạc, đừng nghĩ chủ ý thu tiền trên người ta. Coi như ta thắng, ta cũng sẽ không đánh cược với ngươi.
Lạc Thanh Chu nói:
- Vậy chúng ta cược cái khác, chỉ cược bánh bột ngô mà ngươi mỗi sáng sớm ăn có được hay không? Nếu như ta thắng, ngươi mỗi sáng sớm đều muốn mang bánh bột ngô cho ta ăn, ngươi nếm qua cũng có thể. Nếu như ta thua, ta mỗi ngày cho ngươi một viên kim tệ, tiếp tục một tháng, như thế nào?
Đao tỷ nghe thấy kim tệ, ánh mắt sáng lên:
- Thật?
Lạc Thanh Chu gật đầu nói:
- Đương nhiên là thật, chúng ta có thể vỗ tay thề.