- Nếu như hiệu quả tốt, mới có thể làm nhiều, nô tỳ và tiểu Đào tỷ tỷ các nàng mấy ngày gần đây đều bề bộn nhiều việc.
Lạc Thanh Chu nghe xong, không có ý nói thêm nữa.
- Vậy ngươi bận bịu, công tử đi trước. Nhớ kỹ nghỉ ngơi tốt, đừng quá mệt mỏi.
Tiểu Điệp cúi đầu nhìn đóng quần áo nói:
- Ừm, công tử cùng nhị tiểu thư sớm nghỉ ngơi đi.
Lạc Thanh Chu ra khỏi phòng, giúp nàng khép cửa phòng lại.
Châu nhi cầm khăn lau trong tay xoay người, tiếp tục lau bàn.
Lạc Thanh Chu không có để ý nàng, đi theo Thu nhi thấp giọng nói:
- Tiểu Điệp bề bộn nhiều việc, đêm nay không đi nàng nơi đó, cô gia đêm nay đi phòng của ngươi.
Thu nhi thấp giọng nói:
- Cô gia, nô tỳ và Châu nhi ngủ cùng một chỗ.
Lạc Thanh Chu gặp Châu nhi đang trộm nghe, cố ý nói:
- Không sao đâu, đến lúc đó thừa dịp Châu nhi ngủ thiếp đi, cô gia vụng trộm đi qua, thuận tiện làm thịt luôn nàng.
Sắc mặt Châu nhi đột biến, bị hù đến nỗi khăn lau trong tay kém chút rơi xuống đất.
Thu nhi nín cười, gật đầu nói:
- Ừm, nô tỳ chờ cô gia.
Lạc Thanh Chu vào phòng.
Châu nhi lập tức chạy mà nói:
- Thu nhi, ta... Ta không...
Thu nhi nghiêm túc nói:
- Cái gì không? Châu nhi, chẳng lẽ không muốn ở cùng tiểu thư? Nếu không mấy ngày nữa, ta nói cho tiểu thư và phu nhân một tiếng, gả ngươi ra bên ngoài đi?
Châu nhi lập tức bày ra vẻ mặt cầu xin, tội nghiệp dắt ống tay áo của nàng nói:
- Thu nhi, không muốn... Ta không muốn gả đi...
Thu nhi nói:
- Đó không phải à, nếu không muốn gả đi, vậy cũng chỉ có thể lưu lại hầu hạ cô gia. Đương nhiên, ngươi cũng có thể đổi cho Mai nhi một chút, đi qua phục thị phu nhân, như vậy, ngươi cũng không cần phục thị cho cô gia.
Châu nhi nghe xong, sắc mặt càng khó coi:
- Không, ta không muốn đổi với Mai nhi, phu nhân nàng... Nàng thật hung... Ta sợ...
Thu nhi nghiêm mặt nói:
- Vậy ngươi muốn thế nào?
Châu nhi ô ô nói:
- Ta... Ta hầu hạ cô gia, thế nhưng... Thế nhưng cô gia khẳng định sẽ trả thù người ta, người ta sợ...
Thu nhi nín cười, nói:
- Ai bảo ngươi mỗi ngày chọc cô gia, đáng đời.
Nói xong, không tiếp tục để ý tới nàng, xoay người đi phòng bếp.
Châu nhi đứng tại chỗ, khóc không ra nước mắt.
Lạc Thanh Chu ngâm dược thủy tắm xong, cùng Tần nhị tiểu thư đã tắm thơm ngào ngạt lên giường, nằm ở trên giường nói chuyện một lát.
Tần nhị tiểu thư nói:
- Thanh Chu ca ca, chàng tối nay đi qua, hay là để Thu nhi tới?
Lạc Thanh Chu nghĩ đến đêm nay đi đáy hồ tu luyện, nói:
- Không cần, đêm nay ta muốn ôm nhị tiểu thư ngủ.
Tần nhị tiểu thư dán vào trong ngực của hắn, ôm cổ của hắn, mái tóc tản mát, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, cười mỉm, có chút hoạt bát nói:
- Nhưng Vi Mặc muốn nhìn Thanh Chu ca ca bị Thu nhi khi dễ.
Lạc Thanh Chu cúi đầu nói:
- Không phải ta khi dễ nàng ấy sao?
Tần nhị tiểu thư buồn bã nói:
- Ở trong mắt Vi Mặc, Thanh Chu ca ca mới bị khi phụ, bởi vì Thanh Chu ca ca là của Vi Mặc.
Lạc Thanh Chu nói:
- Nương tử nói lời này, thật làm cho vi phu cảm động.
Tần nhị tiểu thư cầm tay của hắn, đặt ở bên trên dây nhỏ buộc cái yếm đằng sau lưng mình, nói:
- Thanh Chu ca ca thật dám động sao?
Tay Lạc Thanh Chu rụt rụt:
-... Không dám.
- Đồ hèn nhát, hừ.
- Nương tử nhanh ngủ, thân thể quan trọng.
- Hừ hừ.
- Sột soạt sột soạt...
- Thanh Chu ca ca....
- Khò khò... Khò khò...
Ngoài cửa sổ, ánh trăng như nước.
Một đạo thân ảnh xanh nhạt đột nhiên đón ánh trăng, bay vào trong tầng mây biến mất không thấy gì nữa.
Lúc rạng sáng.
Thần hồn Lạc Thanh Chu xuất khiếu, bay về hướng Tây Hồ.
Trước lúc rời đi, hắn lại tung bay ở trên không phủ đệ, cẩn thận quan sát bốn phía một phen, thấy không có gì khác thường, yên tâm rời đi.
lầu các phía trên Tây Hồ, thân ảnh xanh nhạt đã chờ ở nơi đó từ sớm.
Đêm nay tiểu Nguyệt cũng không có phát tới tin nhắn.
Thiếu nữ Yêu tộc cũng không tiếp tục xuất hiện.
Lạc Thanh Chu chạy đến, chào hỏi, hai người một trước một sau bay vào đáy hồ, tiến vào thạch thất dưới lòng đất.
Giống như tối hôm qua.
Lạc Thanh Chu cởi quần áo ra, khoanh chân ngồi xuống giường hàn ngọc, nhắm mắt lại, rất mau tiến vào trạng thái tu luyện.
Thân ảnh xanh nhạt ngồi xuống đối diện hắn, yên tĩnh một lát, duỗi ra ngón tay ngọc nhỏ dài điểm vào thần cung của hắn.
Lạc Thanh Chu lập tức cảm thấy một cỗ ý lạnh xuyên thấu qua đầu ngón tay tiến vào thân thể của mình.
Lập tức, hồn lực trong cơ thể bắt đầu lưu động.
Đầu ngón tay chậm rãi di động, hồn lực đi theo nó, uốn lượn tiến lên từng cái kinh mạch huyệt khiếu bên trong cơ thể.
Tinh thần Lạc Thanh Chu hết sức chuyên chú tiến lên theo đường khí lưu kia, đều ghi chép rõ ràng trong đầu mỗi một địa điểm trên đường kinh mạch đi qua.