- Cô gia lại muốn làm một đôi giày cho đại tiểu thư, mà còn muốn thêu lên một bài thơ tình, thơ tình kia lại còn có danh tự của đại tiểu thư, gọi...
Thu nhi quay người rời đi, không có để ý đến nàng.
Trong thư phòng.
Lạc Thanh Chu nói cho Tần nhị tiểu thư về chuyện làm giày cho đại tiểu thư, lại nói:
- Lần trước viết một bài thơ, cho nên muốn để Tiểu Điệp thiêu thêm hai câu trước vào bên trong giày, lộ ra có thành ý một chút. Tiểu Điệp sợ nàng hiểu lầm, không dám làm, để cho ta tới trước nói với nàng một tiếng.
Tần nhị tiểu thư nghe xong, cười nói:
- Người một nhà, nào có nhiều quy định câu nệ như vậy. Thanh Chu ca ca cứ để Tiểu Điệp làm là được.
Lạc Thanh Chu đi đến trước bàn ngồi xuống, nói:
- Nha đầu kia thật ra rất sợ nàng, ở chỗ này vô luận làm chuyện gì, đều muốn trước hết nghĩ nàng.
Tần nhị tiểu thư tới cầm cục mực lên, giúp hắn mài mực, cười nói:
- Thanh Chu ca ca cảm thấy không nên sao?
Lạc Thanh Chu nói:
- Đương nhiên là nên, bất quá quá cẩn thận từng li từng tí, ta sợ nàng sống mệt mỏi.
Tần nhị tiểu thư nói khẽ:
- Không phải mỗi người đều rộng rãi và thông thấu giống như Thanh Chu ca ca, chúng ta từ nhỏ đã sống ở phía dưới rất nhiều quy củ, Tiểu Điệp càng như vậy, cho nên một hồi khẳng định không sửa đổi được.
Lạc Thanh Chu cầm bút lên, chấm mực nước, trước rải rác mấy bút vẽ lên mấy cây cỏ lau, lại vẽ thêm hai đóa hoa nhỏ, tiếp theo, lại viết xuống hai câu ‘Khiêm Gia mênh mang, bạch lộ như sương’, sau đó nói:
- Nhị tiểu thư, ngươi cảm thấy dạng này như thế nào?
Tần nhị tiểu thư nghiêm túc nhìn một hồi, nói:
- Khiêm Gia đại biểu tỷ tỷ, hoa nhỏ đại biểu cho Bách Linh, Hạ Thiền đâu? Thanh Chu ca ca, Vi Mặc cảm giác, có thể vẽ tiếp một mảnh lá xanh nhỏ phía trên hoa nhỏ, lá xanh có hình dạng giống thanh kiếm, như thế có thể là biểu tượng thay mặt ba người ở bên trong Linh Thiền Nguyệt cung đều có.
Lạc Thanh Chu nghe vậy không khỏi quay đầu nhìn nàng nói:
- Tâm tư Nhị tiểu thư thật tinh tế tỉ mỉ, bất quá ta vẽ đóa hoa, cũng không phải đại biểu cho Bách Linh. Ta vốn không có nghĩ tới phương diện kia. Hiện tại được nhị tiểu thư nhắc nhở, vẽ như thế cũng thật không tệ.
Tần nhị tiểu thư cười nói:
- Thanh Chu ca ca dù sao cũng là nam nhân, coi như thông minh, cũng có địa phương quên đi. Bách Linh và Hạ Thiền cùng tỷ tỷ là không thể chia cắt, đương nhiên muốn cùng một chỗ.
Lạc Thanh Chu đang muốn nâng bút vẽ lá xanh, nghe vậy dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía nàng nói:
- Trong lời Nhị tiểu thư nói có hàm ý.
Tần nhị tiểu thư nhẹ nhàng mài mực, khẽ cười nói:
- Coi như là thế đi.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng vài lần, không tiếp tục hỏi nhiều, cúi đầu chăm chú vẽ.
Rất nhanh, một bộ chiếc lá xanh giống như thanh kiếm phía trên bông hoa nhỏ đã được hoàn thành.
Lạc Thanh Chu cầm lên, làm khô mực nước, đứng lên nói:
- Ta đi lấy cho Tiểu Điệp, để nàng chuẩn bị một chút.
Đang lúc ra cửa, Nhị tiểu thư đột nhiên lại nói khẽ:
- Ca ca, chàng cũng nên báo cho Tiểu Điệp một tiếng, đêm nay để nàng và Thu nhi tối nay cùng ngủ với nhau, Thanh Chu ca ca đêm nay ngủ ở nàng nơi đó là được.
Lạc Thanh Chu dừng bước, quay đầu nhìn nàng.
Tần nhị tiểu thư ôn nhu cười một tiếng, nói:
- Thanh Chu ca ca, phải cố gắng chà đạp nha, Vi Mặc tạm thời không thể phục thị ngươi, cứ để Thu nhi và Tiểu Điệp thay thế Vi Mặc đi. Mẫu thân hôm qua lại tới hỏi, hỏi Thanh Chu ca ca có muốn uống thuốc hay không, thuốc sinh con nha.
Lạc Thanh Chu lúng túng nói:
- Nhị tiểu thư, nàng không có giúp ta giải thích?
Tần nhị tiểu thư khẽ thở dài một hơi, một mặt thương mà không giúp được gì:
- Thanh Chu ca ca cảm thấy, mẫu thân sẽ nghe chúng ta giải thích? Chuyện mẫu thân nhận định, có rất ít người có thể cải biến.
Lạc Thanh Chu có chút đau đầu, không có nói thêm nữa, ra khỏi gian phòng.
Tiến vào gian phòng của Tiểu Điệp, giao bản vẽ cho nàng, lại dặn dò mấy câu.
Tiểu Điệp chăm chú xem hết bức vẽ, nói:
- Công tử, thêu những thứ này, chắc cần một đoạn thời gian. Đoán chừng nhanh nhất cũng cần chừng mười ngày mới có thể làm xong, dù sao cũng sắp khai trương tiệm may quần áo, nô tỳ còn muốn làm những chuyện khác.
Lạc Thanh Chu nói:
- Không sao đâu, thời gian không quan trọng, làm cẩn thận một chút là được.
Tiểu Điệp nói:
- Công tử yên tâm nô tỳ khẳng định sẽ làm rất chăm chú rất chân thành, cam đoan đại tiểu thư sẽ thích.
Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua quần áo trên bàn, nói:
- Tiểu Điệp, ngươi chờ một lúc còn muốn đi tiểu Đào nơi đó à? Lúc nào trở về?
Tiểu Điệp cầm kim khâu nói:
- Có thể đến khuya, cũng có thể đêm nay không trở lại, phu nhân đưa bản vẽ cho chúng ta, để chúng ta mau mau làm mấy bộ y phục, chuẩn bị đặt ở trong cửa hàng mới để khách nhân nhìn.