Thân thể Lạc Thanh Chu cứng đờ, quay đầu nhìn lại.
Dưới ánh trăng, Bách Linh cùng Hạ Thiền bồi tiếp Tần đại tiểu thư một thân tuyết trắng đứng sau cửa, đang nhìn hắn chằm chằm.
Trên mặt Bách Linh lộ ra hai cái lúm đồng tiền ngọt ngào, cười hì hì khua tay nói:
- Cô gia, ngươi làm sao một người chạy tới đây chơi, làm sao không kêu chúng ta cùng một chỗ? Có phải cô gia muốn đưa cho tiểu thư một bó hoa hay không, chúc thân thể nàng mau mau tốt, cho nên mới vụng trộm chạy tới nơi này hái hoa?
- Vị, trướng....
Lạc Thanh Chu cúi đầu hái hoa.
Không bao lâu, đã hái ra một bó hoa đủ đỏ vàng xanh trắng các loại màu sắc tạo thành, dùng nhánh hoa mềm mại cột vào cùng một chỗ.
Sau đó, đi qua đưa tới trước mặt Tần đại tiểu thư, cung kính nói:
- Đại tiểu thư, nghe Bách Linh nói thân thể ngươi không thoải mái, chúc ngươi sớm khôi phục.
Váy trắng Tần đại tiểu thư bồng bềnh, an tĩnh nhìn hắn một hồi, thản nhiên nói:
- Tạ ơn.
Bất quá, cũng không đưa tay tiếp hoa.
Bách Linh ở một bên vội vàng đưa tay tiếp nhận, cười hì hì nói:
- Cô gia thật biết quan tâm, thật ôn nhu.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, chắp tay cáo từ nói:
- Đại tiểu thư, vậy ta đi về trước.
Nói xong, vội vàng rời đi.
Bách Linh vội vàng ở phía sau giòn tiếng nói:
- Cô gia, chớ vội đi, lại chơi một hồi đi.
Lạc Thanh Chu đột nhiên quay đầu nhìn nàng nói:
- Đêm mai lại tới tìm ngươi chơi.
Gương mặt Bách Linh xinh đẹp khẽ biến.
Lạc Thanh Chu trở lại Mai Hương Uyển, chào hỏi Thu nhi, Châu nhi, đi trước đến gian phòng của Tiểu Điệp.
Tiểu Điệp đang ở trong gian phòng vội vàng cắt may quần áo, gặp hắn tiến vào, một bên cắt một bên nói:
- Công tử, có chuyện gì sao?
Lạc Thanh Chu nói:
- Tiểu Điệp, ta hỏi ngươi một chuyện. Giày của đại tiểu thư bình thường là ai làm?
Tiểu Điệp nghe vậy ngây ra một lúc, ngẩng đầu nhìn hắn nói:
- Là tiểu Đào tỷ tỷ tự mình làm, thế nào?
Lạc Thanh Chu nói:
- Tiểu Đào kia hẳn là biết được giày của đại tiểu thư lớn nhỏ nhỉ, Tiểu Điệp, ngươi ngày mai đi hỏi một chút, sau đó trở về giúp làm một đôi giày cho đại tiểu thư, có thể chứ?
Tiểu Điệp chớp chớp mắt, gật đầu nói:
- Có thể, bất quá công tử, ngươi làm gì đột nhiên làm giày cho đại tiểu thư?
Lạc Thanh Chu giải thích:
- Ta đưa hai con thỏ đi qua, kết quả cắn hỏng giày của đại tiểu thư, ta phải bồi thường nàng một đôi. Nếu như ngươi làm không tốt, ngày mai giúp ta hỏi kích thước một chút, ta đi ra ngoài làm theo yêu cầu cũng được.
Tiểu Điệp nghe xong, vội vàng bảo đảm nói:
- Công tử yên tâm, nô tỳ làm giày, khẳng định không chênh lệch so với bên ngoài bán.
Lạc Thanh Chu cầm một trăm lượng bạc, để lên bàn, nói:
- Mua vải vóc và nguyên liệu tốt nhất, phải cẩn thận làm, màu trắng ống dài, phía trên không cần thêu những vật khác, chỉ cần thêu...
Hắn cẩn thận suy nghĩ một chút, nói:
- Bên trên trái phải ống giày có thể thêu mấy cây cỏ lau như ẩn như hiện và một đóa hoa nhỏ màu trắng, đợi chút nữa ta vẽ ra cho ngươi. Trong ống giày, bên trái thêu bốn chữ nhỏ 【 Khiêm Gia mênh mang 】 , bên phải thêu bốn chữ nhỏ 【 Bạch lộ như sương 】 . Tiểu Điệp, có thể làm được không?
Tiểu Điệp ngây cả người gật đầu nói:
- Công tử, nô tỳ có thể làm được, bất quá... Công tử cảm thấy, dạng này thích hợp sao?
Lạc Thanh Chu nói:
- Cái gì thích hợp sao?
Tiểu Điệp nhìn thoáng qua cửa ra vào, thấp giọng nói:
- Công tử, người đưa cho đại tiểu thư giày dạng này không quá phù hợp.
Lạc Thanh Chu hiểu được, nói:
- Không sao đâu, chờ một lúc ta đi nói cho nhị tiểu thư một tiếng.
Tiểu Điệp lúc này mới yên lòng lại, nói:
- Vậy công tử nhanh vẽ đi, nô tỳ chờ một lúc sẽ đi tiểu Đào tỷ tỷ nơi đó, có thể sẽ lấy một chút vật liệu trở về.
- Được.
Bên trên cửa tròn.
Ngoài cửa phòng, Châu nhi đang nghe lén lập tức quay người giả bộ như đang lau bàn.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, đi vào thư phòng.
Thu nhi ở ngoài cửa giúp hắn cởi giày, thấp giọng nhắc nhở:
- Cô gia, chuyện hồi sáng, tiểu thư đã biết.
Lạc Thanh Chu nghe vậy giật mình:
- Buổi sáng chuyện gì?
Thu nhi cắn môi một cái, thấp giọng nói:
- Cô gia buổi sáng nói, để nô tỳ đêm nay đi gian phòng của Tiểu Điệp ngủ, sau đó....
Lạc Thanh Chu lập tức nhớ lại, lúng túng nói:
- Ai nói cho nhị tiểu thư?
Thu nhi chỉ chỉ Châu nhi cách đó không xa đang giả bộ như lau bàn, nói:
- Buổi sáng Châu nhi nghe được.
Lạc Thanh Chu quay đầu nhìn thoáng qua.
Châu nhi lập tức quay lưng lại, cúi đầu sát trên mặt đất.
- Không sao đâu.
Lạc Thanh Chu an ủi một câu, đẩy cửa phòng ra, đi vào.
Thu nhi hỗ trợ đóng cửa phòng.
Châu nhi vội vàng tới thấp giọng nói:
- Thu nhi, ngươi đoán ta vừa rồi nghe được cái gì?