Nam Cung Mỹ Kiêu kinh ngạc nhìn nàng.
Một lát sau.
Nàng từ trên giường đứng dậy, cầm quần áo trong tay nói:
- Ta có thể giúp các ngươi đi thử xem, nhưng quyền quản lý cửa hàng không ở ta chỗ này, ta cũng chỉ có thể đi giúp các ngươi hỏi một chút. Bất quá ta vẫn nói câu kia, loại quần áo này, rất khó bán đi. Trừ phi bán cho....
Tần nhị tiểu thư nói:
- Thanh lâu, đúng không?
Nam Cung Mỹ Kiêu nhẹ gật đầu, nói:
- Hắn hẳn là cũng nghĩ đến?
Tần nhị tiểu thư cười nói:
- Hắn khẳng định nghĩ đến, chỉ bất quá hắn không dám đi mà thôi. Mà đợt đầu tiên của loại quần áo này tuyệt đối không thể xuất hiện trong thanh lâu, cũng tuyệt đối không thể chủ động đi thanh lâu chào hàng.
Nam Cung Mỹ Kiêu nhíu mày nói:
- Vi Mặc, ngươi cảm thấy hắn không dám đi thanh lâu?
Tần nhị tiểu thư cười nói:
- Lần đầu tiên đi, Bách Linh và Hạ Thiền đã hù dọa hắn. Nếu như lại có một lần, cho dù ta không nói, hai người bọn họ cũng sẽ không tha cho hắn. Mà Mỹ Kiêu tỷ cảm thấy hắn có cần phải đi thanh lâu?
Nam Cung Mỹ Kiêu suy nghĩ một chút, nói:
- Hoàn toàn chính xác không cần thiết. Những son chi tục phấn trong thanh lâu lại sao sánh bằng hậu hoa viên trong Tần phủ?
Tần nhị tiểu thư khẽ cười nói:
- Cũng không chỉ là Tần phủ.
- Ta đi đây.
Nam Cung Mỹ Kiêu không tiếp tục nhiều lời, mang quần áo đi, đi tới cửa, đột nhiên lại quay đầu nói:
- Hắn khẳng định thất bại trong vụ cá cược này. Vi Mặc, ngươi cảm thấy đến lúc đó ta nên đưa ra điều kiện gì cho hắn?
Tần nhị tiểu thư nghĩ nghĩ, nói:
- Để hắn mặc yếm, mang tất chân?
Nam Cung Mỹ Kiêu cười nói:
- Vậy có lợi cho hắn quá rồi.
Nói xong, phất phất tay, ra cửa, mang giày, bước nhanh rời đi.
Tần nhị tiểu thư đi tới trước cửa sổ, nhìn bóng lưng đi vào trong tiểu viện, bờ môi giật giật, tựa hồ còn muốn nói điều gì, lại cuối cùng không tiếp tục mở lời.
Lạc Thanh Chu đi Linh Thiền Nguyệt cung, nhưng cũng không có nhìn thấy Tần đại tiểu thư.
Bách Linh nói thân thể đại tiểu thư không quá dễ chịu, đang nghỉ ngơi trong phòng.
Lạc Thanh Chu không dám vào đi, ở trong gian phòng của Bách Linh cùng với nàng chơi thỏ thỏ một hồi, lại đi gian phòng Hạ Thiền chơi thỏ thỏ một hồi, thấy thời gian chênh lệch không nhiều, cáo từ rời đi.
Bách Linh ôm thỏ trắng Đại bảo, lưu luyến không rời mà đưa hắn đến cửa ra vào, nói:
- Đúng rồi cô gia, mỗi lần Đại bảo và Nhị bảo nhìn thấy tiểu thư, đều sẽ nhào tới cắn giày của tiểu thư, có phải cô gia dạy hay không?
Lạc Thanh Chu nói:
- Đừng vu khống ta, hai con thỏ này chính là như vậy, thích cắn giày. Không tin ngươi có thể đi hỏi Hạ Thiền một chút, trước đó tụi nó có cắn qua giày của nàng.
Bách Linh nói lại.
- Có thể thấy được bọn chúng rất thích cắn giày của tiểu thư.
Lạc Thanh Chu nói:
- Ai không thích cắn nữ hài tử xinh đẹp?
Bách Linh nói:
- Thế nhưng hai con thỏ đều là cái.
Lạc Thanh Chu nói:
- Đúng rồi, giày đại tiểu thư có phải bị cắn hỏng hay không?
Bách Linh gật đầu nói:
- Ừm, một cái trong đó bị cắn rách nữa.
Lạc Thanh Chu lập tức cả giận nói:
- Con thỏ này thật đáng ghét, thật nên giáo huấn bọn chúng một phen thật tốt. À, Bách Linh, giày đại tiểu thư bị cắn rách đâu? Ta mang về để Tiểu Điệp hỗ trợ may vá một chút.
Bách Linh nói:
- Không cần, tiểu thư còn có giày khác, ta đã ném chiếc giày rách.
Lạc Thanh Chu hỏi.
- Ném chỗ nào?
Bách Linh lập tức cảnh giác nhìn hắn nói:
- Cô gia muốn làm gì?
Lạc Thanh Chu nói:
- Ta chỉ hỏi một chút mà thôi, giày không thể ném ở trước phòng, cần ném ở sau phòng, nếu không phong thuỷ không tốt.
Bách Linh cười nói:
- May mắn ta thông minh, ném vào trong vườn hoa phía sau. Nơi đó qua mấy ngày sẽ có nha hoàn quét dọn, ngày mai hẳn là sẽ bị nhặt đi.
Lạc Thanh Chu gật đầu nói:
- Ném ở đằng sau thì tốt, vậy ta trở về, ngủ ngon.
Bách Linh ôm con thỏ lông xù mềm trong ngực đang huy động lỗ tai, cười nói:
- Cô gia, ngủ ngon.
Lạc Thanh Chu bước nhanh rời đi.
Trở lại Mai Hương Uyển, vừa muốn vào cửa, hắn nghĩ nghĩ, lại đột nhiên quay người đi về vườn hoa phía sau.
Đại bảo và Nhị bảo cắn giày đại tiểu thư đến hỏng, hắn nên bồi thường cho đại tiểu thư một đôi giày mới.
Cho nên hắn quyết định đi kiếm về chiếc giày rách của đại tiểu thư, để Tiểu Điệp so mà làm một đôi mới, hoặc hắn ra ngoài lại mua một đôi mới cho đại tiểu thư.
Không bao lâu, hắn đi tới vườn hoa phía sau.
Ánh trăng trong sáng.
Hoa tươi trong vườn hoa tranh nhau đua nở, hương hoa xông vào mũi.
Lạc Thanh Chu đang cúi đầu nghiêm túc tìm kiếm trong hoa viên, sau lưng đột nhiên truyền đến giọng nói thanh thúy mà đắc ý của Bách Linh:
- Tiểu thư, Hạ Thiền, các ngươi nhìn, ta đã nói rồi, cô gia khẳng định một người vụng trộm tới đây chơi, các ngươi còn không tin.