Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 1253: Hạ lưu! (3)




Lạc Thanh Chu che mắt, ngẩng đầu lên nói:

- Đao tỷ, chúng ta là cửa hàng của nữ tử, chỉ cho nữ tử đi vào, sẽ không quá mất mặt. Mà mặc loại vớ chân này là hành vi rất bình thường, cũng sẽ không hạ lưu vô sỉ, ngươi nhìn mấy người mang vớ chân trên đường kia...

- Cút! Không có khả năng.

Mặt mũi Đao tỷ tràn đầy tức giận, không đợi hắn nói xong, bước đôi chân dài nhanh chóng rời đi.

Lạc Thanh Chu thở dài một hơi, đứng người lên, dụi dụi con mắt, lẩm bẩm nói:

- Xem ra, chỉ có thể lại tìm người khác. Chờ một lúc đi hỏi sư tỷ cùng Tiểu Tiểu sư muội một chút, các nàng hẳn là tương đối dễ nói chuyện.

Đao tỷ đi vài bước, đột nhiên quay đầu nói:

- Sở Phi Dương, vị Nam Cung quận chúa kia của nhà ngươi có dáng người tốt như vậy, chân rất dài, nếu như ngươi thật muốn bán loại quần áo này, ngươi có thể đi tìm nàng thử một chút. Ta thấy nàng bình thường cũng thích mặc vớ chân, lấy quan hệ giữa ngươi cùng với nàng, nàng hẳn là sẽ không từ chối? Nói không chừng sẽ còn rất vui vẻ rất kích động đây.

Lạc Thanh Chu vuốt mắt nói:

- Đao tỷ, ngươi đừng hại ta. Nàng còn bạo lực hơn ngươi, nếu như ta dám tìm nàng nói chuyện, có khả năng ngày mai ngươi không còn nhìn thấy ta.

Đao tỷ nhíu mày nói:

- Ngươi không thử một chút, làm sao biết? Người ta đối với ngươi là mối tình thắm thiết, nếu như mặc những vật này của ngươi thật xinh đẹp, nàng khẳng định sẽ mặc vào cho ngươi xem. Mà chỉ cần ngươi cảm thấy xinh đẹp, ta cảm thấy nàng hẳn là sẽ mặc.

Lạc Thanh Chu quả quyết từ chối.

- Đao tỷ, ngươi muốn hố ta à? Ta không có ngốc như vậy, đến lúc đó bị nàng rút vết roi đầy người, máu tươi chảy đầm đìa, ngươi đoán chừng lại sẽ cười nói đáng đời, mắng ta là ngu ngốc, đúng hay không?

- Ngớ ngẩn!

Đao tỷ sớm mắng một câu, bước nhanh rời đi.

Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua vớ chân trong tay, lại thở dài một hơi, đi theo.

Người đầu tiên làm liều đầu tiên cần dũng khí rất lớn.

Tiểu Điệp không tính, Thu nhi cũng không tính, hắn làm cho nữ tử phía ngoài mặc vào và yêu thích, mới có cơ hội bán đi.

Nhưng món ngon này, ai dám là người đầu tiên ăn đây?

Đương nhiên, khuyên đối phương làm người liều đầu tiên, cũng cần dũng khí lớn lao và miệng lưỡi bất phàm, nếu không người khác dựa vào cái gì ăn?

Miệng lưỡi của hắn phải rất khá, bằng không thì cũng không có nhiều nữ hài tử yêu thích.

Cho nên, hắn khẳng định có cơ hội.

Ngay cả vị nhạc mẫu đại nhân cao ngạo kia đều buông xuống tư thái, ra ngoài lần lượt đi các cửa hàng chào hàng, hắn đường đường là thân nam nhi của Tần gia thì sợ cái gì?

Hắn đương nhiên phải tiếp tục cố gắng.

Lúc đi đến cửa võ quán, Chu Bá Ước và Sở Tiểu Tiểu vừa hay từ hẻm nhỏ đối diện đi tới.

Lạc Thanh Chu nhìn thấy Chu Bá Ước, đột nhiên suy nghĩ, ngày mai là thời gian đại thọ của nhạc mẫu của Chu sư đệ, nếu không cho đối phương tặng một phần hậu lễ dạng này?

Ý nghĩ này vừa ra, hắn kém chút cho mình một bàn tay.

Đừng hại Bá Ước tiểu huynh đệ người ta, sẽ chết người đấy.

Ánh mắt của hắn, nhìn về phía Sở Tiểu Tiểu nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu bên cạnh, nha đầu này một mực tùy tiện, rất dễ nói chuyện, chờ một lúc có thể hỏi nàng một chút, chí ít sẽ không bị đánh.

- A, Sở sư huynh, ánh mắt ngươi thế nào? Bị người đánh sao? Ai đánh, nói cho sư muội, sư muội báo thù cho ngươi.

Sở Tiểu Tiểu nhìn thoáng qua một cái, lập tức lo lắng hỏi han.

Lạc Thanh Chu nói:

- Đao tỷ đánh.

Sở Tiểu Tiểu nói:

- A, à Sở sư huynh, đêm mai là đại thọ nhạc mẫu của Chu sư huynh, chúng ta hẹn gặp nhau ở chỗ nào đi, sau đó cùng đi. Sở sư huynh chuẩn bị đưa lễ vật gì?

Chu Bá Ước ở một bên lúng túng nói:

- Thật ra ta muốn gọi các ngươi đi qua ăn một bữa cơm, náo nhiệt một chút, không cần tặng lễ.

Sở Tiểu Tiểu nói:

- Khó mà làm được, chúng ta tặng lễ là cho mình mặt mũi, cũng là cho Chu sư huynh ngươi mặt mũi. Nếu tay không đi tới, ngươi kia... Nhạc mẫu đại nhân ngươi không chỉ xem thường chúng ta, cũng sẽ xem thường ngươi.

Chu Bá Ước thấp giọng nói:

- Nàng vốn xem thường ta...

Lạc Thanh Chu vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói:

- Lễ, khẳng định là muốn đưa, yên tâm đi, chính chúng ta tự đưa là được rồi.

Ba người nói chuyện, vào cửa, đi sư phụ nơi đó thỉnh an, vừa hay gặp được Đao tỷ đi ra.

Đao tỷ lạnh mặt, trừng người nào đó một chút, không nói chuyện với ba người, bước nhanh rời đi.

Vẻ mặt Sở Tiểu Tiểu vô cùng nghi hoặc:

- Đao sư tỷ thế nào? Bị sư phụ mắng sao?

Lạc Thanh Chu nói:

- Khẳng định như thế.

Ba người tiến vào thỉnh an, đi ra, chuẩn bị đi võ tràng tu luyện của mỗi người.

Lạc Thanh Chu đợi Chu Bá Ước rời đi, đi theo sau lưng Sở Tiểu Tiểu đến luyện võ tràng.