Tần nhị tiểu thư nghi ngờ hỏi.
- Người quen?
Lạc Thanh Chu không tiếp tục nhiều lời, phất phất tay, bước nhanh rời đi.
Không bao lâu, đi vào ngõ hẻm Thập Bát thành Nam.
Chờ đợi ngoài cửa ngõ trong chốc lát, Đao tỷ một thân trang phục, tóc bạc buộc thành đuôi ngựa, cầm trong tay một cái bánh bột ngô lớn, vừa ăn, một bên nện đôi chân dài đi ra.
Vừa nhìn thấy hắn, lập tức đưa tay nói:
- Sở Phi Dương, trả tiền.
Thanh Chu nhìn thoáng qua trước sau, đi tới nói:
- Đao tỷ, tiền tạm thời không có, bất quá ta nơi này có mấy món đồ tốt, có thể đưa cho đao tỷ một bộ, coi như là lợi tức, như thế nào?
Đao tỷ nghe xong lập tức hiếu kỳ nói:
- Vật gì tốt, lấy ra ta xem một chút.
Lạc Thanh Chu đang muốn lấy ra, đột nhiên nhìn nàng nói:
- Đao tỷ, ngươi giơ tay trước thề không thể mắng người, cũng không thể đánh người.
Đao tỷ nghe vậy ngây cả người, nói:
- Tại sao ta phải mắng chửi người? Tại sao phải đánh người? Coi như món đồ ngươi cho có không tốt cũng không thể như thế?
Lạc Thanh Chu nói:
- Vậy ngươi thề.
Đao tỷ lập tức im lặng, đành phải nhấc tay thề nói:
- Ta thề, mặc kệ đồ mà Sở Phi Dương đưa ra có được hay không, ta cũng sẽ không đánh người mắng chửi người.
Lạc Thanh Chu lúc này mới lấy ra một cái yếm màu đỏ trong suốt gợi cảm ở giữa chỉ buộc lại một đầu dây nhỏ, đưa tới trước mặt của nàng, nói:
- Đao tỷ, chuyên môn mua cho ngươi, ngươi thử một chút.
Không khí đột nhiên yên tĩnh một cái chớp mắt.
Một giây sau, trong hẻm nhỏ đột nhiên truyền đến một tiếng nổi giận quát mắng, một hồi âm thanh chân đá vào cái mông quyền đánh vào thân thể ‘Phanh phanh’ vang vọng không thôi.
- Vô sỉ! Hạ lưu! Không biết xấu hổ!
- Dơ bẩn! Thứ cặn bã! Không phải là người! Uổng cho ngươi là người đọc sách.
- Đừng chạy! Ta đánh chết ngươi.
Hai người một chạy, một đuổi, rất nhanh đi xa.
Thẳng đến khi ngoặt vào hẻm nhỏ của võ quán, Đao tỷ còn tức giận bất bình, thỉnh thoảng cho sau lưng và cánh tay hắn một quyền, còn thuận tiện giơ lên đôi chân dài cho cái mông hắn một cước.
Lạc Thanh Chu không dám hoàn thủ và tránh né, dừng ở hẻm nhỏ nói:
- Đao tỷ tỷ xin bớt giận, trước hết nghe ta giải thích. Trong nhà của ta đang muốn mở một gian cửa hàng chế tác quần áo, đây là kiểu dáng vừa thiết kế, tất cả mọi người không có ý tứ lấy ra đi mở rộng, ta nghĩ mình và Đao tỷ tương đối quen thuộc, cho nên da mặt dày lấy ra, muốn nhờ Đao tỷ đưa ra một chút ý kiến. Mặc dù có chút xấu hổ, nhưng Đao tỷ mời ăn ngay nói thật, cái yếm này xem được không? Mặc vào có thể rất gợi cảm hay không?
- Ầm!
Đao tỷ trả lời hắn là nắm đấm và chân, nổi giận nói:
- Hạ lưu!
Lạc Thanh Chu mở ra cái yếm trong suốt trong tay, nói:
- Ta biết hạ lưu, bất quá Đao tỷ lại nhìn kỹ một chút, sau đó lại nói thật, rất khó coi à?
- Buồn nôn!
Đao tỷ lại mắng một câu, sau đó lại cho hắn một cước, cả giận nói:
- Lấy đi! Đừng lắc lắc ở trước mắt ta.
Lạc Thanh Chu gặp nàng tựa hồ thật không có chút nào động tâm, cẩn thận suy tư một chút, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ:
- Đao tỷ vẫn là nữ tử chưa xuất các, mà tư tưởng tương đối bảo thủ, tự nhiên không nhìn ra nó tốt, ta nên nhờ người khác.
Suy nghĩ chỗ này, hắn thu vào, đưa mắt vừa nhìn về bắp đùi thon dài của Đao tỷ.
- Đúng rồi Đao tỷ, vớ chân cũng không có vấn đề chứ?
Lạc Thanh Chu lập tức lại lấy ra một đôi vớ dài màu trắng, đưa ra ở trước mặt, nói:
- Trên đường Kinh đô có rất nhiều nữ tử mang vớ chân, bất quá Đao tỷ hẳn không có gặp qua loại vớ vải này? Đao tỷ ngươi nhìn, chỗ miệng vớ có một đường vân màu xanh trắng, có ngang gối, cũng có đủ đến bắp chân, càng có qua bắp đùi, mà ngươi sờ một chút, rất dày, cho dù mặc vào mùa thu hay mùa đông đều không có vấn đề.
- Đao tỷ cẩn thận suy nghĩ một chút, nữ tử đều thích chưng diện, trời lạnh đều mặc tương đối cồng kềnh, nếu như mặc vào loại tất chân này, không chỉ dễ nhìn, còn có thể thể hiện ra bắp đùi thon dài của các nàng, khẳng định sẽ có rất nhiều người yêu thích.
- Cho nên ta cảm thấy loại vớ chân này nhất định sẽ rất có thị trường.
- Đao tỷ, chân của ngươi vừa dài lại thẳng, giúp ta thử một chút có được hay không? Đến lúc đó tiệm chúng ta khai trương, Đao tỷ có thể đi làm người mẫu, Đao tỷ yên tâm, tiền lương không phải vấn đề, nếu như hiệu quả tốt, còn có thể... A!
Lạc Thanh Chu còn chưa có nói xong, liền đưa tay che mắt, ngồi xổm ở trên mặt đất.
Đao tỷ cầm nắm đấm, tức giận bừng bừng nói:
- Đao Linh ta cho dù nghèo chết, chết đói, cũng tuyệt đối không có khả năng đi làm loại chuyện hạ lưu xấu hổ này để kiếm tiền.