Lạc Thanh Chu đột nhiên có một ý nghĩ to gan.
Chẳng lẽ tối hôm qua vị nhạc mẫu đại nhân này mắng đuổi mấy người nhị tiểu thư rời đi, chuẩn bị ném đi những quần áo kia, đột nhiên tự mình thử một chút, sau đó lại phát hiện những cái quần áo kia thật ra không tệ, cho nên sáng nay mới mang ra ngoài thử?
Rất có khả năng này.
Nếu không, lấy tính tình của nhạc mẫu đại nhân, nàng làm sao có thể không giữ thể diện, đi khắp nơi xuất đầu lộ mặt cầu người ta?
Nói cho cùng, vẫn là vì người một nhà có cơm để ăn.
Trầm ngâm một lát, Lạc Thanh Chu quyết định chủ động giúp nhạc mẫu đại nhân bán những quần áo kia, vãn hồi tôn nghiêm cùng lòng tin của nàng.
Đến lúc đó, khi loại quần áo này đột nhiên bán chạy, mọi người khắp phố lớn ngõ nhỏ đều thích, vừa hay sẽ để mấy cửa hàng kia hối hận, sau đó cũng bắt đầu nhập hàng những quần áo kia, thậm chí bắt đầu phỏng chế, đến lúc đó nhạc mẫu đại nhân chẳng phải có thể vãn hồi tôn nghiêm, thậm chí bắt đầu chế giễu bọn hắn, lờ đi bọn hắn?
Hôm nay các ngươi xa cách ta, ngày khác ta để ngươi không với cao nổi.
Nếu như lại mượn nhờ tên tuổi Nam Quận vương phủ, sở hữu độc quyền loại quần áo này, đến lúc đó toàn bộ tiệm chế quần áo ở khắp kinh đô đều muốn đi nhạc mẫu đại nhân nơi đó nhập hàng, nhạc mẫu đại nhân chẳng phải cười không ngậm mồm?
Suy nghĩ chỗ này, Lạc Thanh Chu lập tức quay đầu trở về Tần phủ.
Lúc trở lại Mai Hương uyển, Tần nhị tiểu thư đã rời giường, đang nói chuyện với Thu nhi trong phòng.
Lạc Thanh Chu trực tiếp tìm tới Tiểu Điệp, để nàng cầm hai đầu loại tất chân và hai kiện bộ áo cho hắn.
Tiểu Điệp mặc dù nghi hoặc, nhưng vẫn rất nhanh lấy ra từ trong nhà, thấp giọng nói:
- Công tử, mấy món này đều là nô tỳ mới làm, còn không có mặc qua, công tử tuyệt đối không nên để phu nhân nhìn thấy, nếu không nô tỳ sẽ bị mắng chết.
Lạc Thanh Chu nhẹ gật đầu, vừa muốn nhét vào trong ngực, Tần nhị tiểu thư đi ra khỏi gian phòng, sửng sốt một chút, nói:
- Thanh Chu ca ca, chàng làm gì?
Lạc Thanh Chu đành phải lấy ra áo và tất chân, lôi kéo nàng vào phòng, sau đó nói cho nàng nghe một màn vừa rồi nhìn thấy.
Tần nhị tiểu thư nghe xong, hơi kinh ngạc:
- Không nghĩ tới mẫu thân vậy mà lại làm loại chuyện này, nàng tối hôm qua nghĩa chính ngôn từ mắng ta và Thu nhi các nàng rất thê thảm đây.
Lạc Thanh Chu suy đoán nói:
- Có thể là sau khi các nàng rời đi, nhạc mẫu tự mình mặc vào một chút, cảm thấy cũng không tệ lắm, cho nên sáng nay ra ngoài chào hàng. Dù sao vừa mở tiệm, khẳng định cần lấy ra một vài loại quần áo mới không giống như các cửa hàng khác để hấp dẫn khách hàng, nếu không khẳng định không cạnh tranh được người khác.
Tần nhị tiểu thư một mặt cổ quái nhìn hắn, nói:
- Thanh Chu ca ca, vì sao chàng sẽ suy nghĩ là mẫu thân mặc? Có lẽ mẫu thân để Mai nhi mặc để xem thử một chút, cảm thấy không tệ đây?
Lạc Thanh Chu ngơ ngác một chút, gật đầu nói:
- Cũng có khả năng này. Bất quá Mai nhi không dễ nhìn, dáng người cũng không được, đoán chừng mặc vào hiệu quả không tốt lắm.
Tần nhị tiểu thư cười mà không phải cười nói:
- Cho nên, Thanh Chu ca ca cảm thấy mẫu thân nhìn rất đẹp, dáng người rất tốt, đúng không?
Lạc Thanh Chu một mặt thản nhiên nói:
- Đương nhiên, từ bộ dáng của nàng cùng dáng người của đại tiểu thư cũng có thể thấy được. Trên dưới toàn phủ đều biết, bộ dáng nhạc mẫu đại nhân đều vô cùng đẹp giống như các ngươi, hơn nữa còn rất trẻ trung, ta có nói sai sao?
Tần nhị tiểu thư cười nói:
- Mặc dù đúng là như thế, nhưng từ miệng Thanh Chu ca ca nói ra, có chút không quá thích hợp. Đương nhiên, Thanh Chu ca ca nói với Vi Mặc không có vấn đề, bất quá tuyệt đối không nên nói ngay trước mặt người khác.
Lạc Thanh Chu nói:
- Ta lại không phải người ngu. Nhân ngôn đáng sợ, có ít người tư tưởng dơ bẩn, trong đầu đều là ý nghĩ xấu, đã cảm thấy người khác giống như bọn hắn. Một chuyện lúc đầu rất bình thường, vào trong đầu và miệng của bọn hắn liền thay đổi.
Nói xong, hắn nhìn bên ngoài một chút, nói:
- Được rồi, không nói nữa, ta phải đi.
Tần nhị tiểu thư nhìn thoáng qua quần áo trong tay hắn, nói:
- Thanh Chu ca ca muốn đích thân ra ngoài chào hàng?
Lạc Thanh Chu nhét quần áo vào trong ngực, nói:
- Đương nhiên, ta không đi ra thì ai đi, các ngươi đều cảm thấy mất mặt, mà hoàn toàn chính xác có chút mất mặt.
- Da mặt ta rất dày, không có quan hệ.
Tần nhị tiểu thư nói thầm:
- Thanh Chu ca ca, ta sợ người khác mắng ngươi biến thái, hơn nữa còn khả năng bị đánh.
Lạc Thanh Chu nói:
- Không sao đâu, vạn sự khởi đầu nan, chuyện mở rộng một đồ mới mẻ, ngay từ đầu đều là như thế. Ta trước bắt đầu từ người quen trước, chí ít sẽ không bị đánh.