Lạc Thanh Chu đứng bên trên lầu các yên lặng nhìn một màn này.
Lại chờ đợi trong chốc lát.
Đang lúc muốn cáo từ, thân ảnh xanh nhạt rốt cục mở miệng nói:
- Bởi vì ngươi là Lôi Linh chi thể.
Lạc Thanh Chu nghe vậy giật mình, nói:
- Lôi Linh chi thể lại như thế nào?
Thân ảnh xanh nhạt chậm rãi xoay người lại, an tĩnh nhìn hắn một hồi, nói:
- Lôi Linh chi thể còn có một tác dụng, ta chưa nói với ngươi. Vô luận là người, hay là yêu, tu luyện tới cảnh giới nhất định, đều cần trải qua lôi kiếp. Mà Lôi Linh chi thể của ngươi có thể để bọn hắn gia tăng rất nhiều xác suất thành công khi độ lôi kiếp.
Nói đến đây, nàng dừng lại một chút, nhìn hắn nói:
- Cảnh giới tiếp theo của ta sẽ độ lôi kiếp, cho nên... Ngươi hẳn là hiểu rõ ý ta
Lạc Thanh Chu giật mình, nói:
- Nguyệt tỷ tỷ, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ giúp ngươi. Cho dù ngươi không còn giúp ta tu luyện, ta cũng nhất định sẽ giúp cho ngươi.
Thân ảnh xanh nhạt xoay người, nhìn về phía mặt trời mới mọc xa xa, thản nhiên nói:
- Ta là nói cho ngươi nguyên nhân ta giúp ngươi.
Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, nói:
- Tiểu Nguyệt và Long nhi cô nương cũng là bởi vì nguyên nhân này sao?
Thân ảnh xanh nhạt không có trả lời.
Lạc Thanh Chu chờ đợi trong chốc lát, chắp tay cáo từ nói:
- Nguyệt tỷ tỷ, vậy ta đi về trước.
Lúc này, tiểu Nguyệt cũng bay tới, vội vã nói:
- Ca, muội muội cần phải đi, đêm nay muội muội lại liên hệ ngươi.
Nói xong, trong nháy mắt biến mất không thấy gì nữa.
Mà thiếu nữ Yêu tộc cũng đã không thấy bóng dáng.
Lạc Thanh Chu chờ đợi trong chốc lát, tiểu Nguyệt đã đi xa, bay lên giữa không trung, nhanh chóng rời đi.
Thân ảnh xanh nhạt vẫn như cũ đứng hồi lâu trên lầu các.
Lạc Thanh Chu trở lại trong phủ, thần hồn trở về cơ thể.
Thiếu nữ nhu nhược trong ngực vẫn đang ngủ say, gương mặt lúc đầu hơi tái nhợt mang theo hai vết đỏ ửng, trên người tản ra mùi thơm của thiếu nữ.
Lạc Thanh Chu an tĩnh nhìn một hồi, không khỏi cúi đầu xuống, hôn khẽ một cái lên gương mặt kiều nộn và miệng nhỏ của nàng.
Nhìn về phía ngoài cửa sổ, trời đã sáng rõ.
Mặc dù một đêm không ngủ, tinh thần vẫn như cũ sung túc.
Thần hồn cường đại, để tinh thần lực cũng càng thêm cường đại, có thể thời gian dài chèo chống thân thể hoạt động.
Lạc Thanh Chu lặng lẽ rời giường, được Thu nhi cùng Tiểu Điệp phục thị, rửa mặt xong, đi ra cửa.
Từ cửa sau ra ngoài, bên ngoài là một dòng sông, có rất ít người đi qua từ nơi này.
Khi hắn thay y phục đeo lên mặt nạ đi vào ngõ hẻm Thập Bát, Đao tỷ đã sớm chờ tại cửa ngõ, sau khi gặp hắn, Đao tỷ trực tiếp đưa tay ra nói:
- Một vạn tám ngàn một kim tệ, xem ở phân thượng chúng ta quan hệ tốt, ta bớt cho ngươi, ngươi chỉ trả cho ta một vạn tám ngàn kim tệ là được.
Lạc Thanh Chu nghe vậy, một mặt mê mang:
- Ta thiếu kim tệ ngươi lúc nào?
Đao tỷ thản nhiên nói:
- Tối hôm qua Nam Cung quận chúa kia của ngươi lại tới, nàng không chỉ có để cho ta truyền cho ngươi, còn hỏi ta rất nhiều vấn đề. Ta cùng với nàng công khai ghi giá, một vấn đề một trăm kim tệ, truyền lời một vạn kim tệ, nàng vui vẻ đồng ý, sau đó nói tiền này để ngươi trả.
Lạc Thanh Chu nghe xong, lập tức cười thầm một tiếng:
- Dựa vào cái gì để cho ta trả, là nàng đáp ứng ngươi, lại không phải ta đáp ứng, ngươi tìm nàng mà đòi.
Đao tỷ nhìn hắn nói:
- Ta cũng đã nói như vậy, bất quá nàng để cho ta nói cho ngươi, nếu như ngươi không đưa ra số tiền này, nàng sẽ đi tìm nương tử nhà ngươi đòi.
Đao tỷ cười như không cười nhìn hắn nói:
- Sở Phi Dương, cho nên, tiền này ngươi trả hay là không trả?
Lạc Thanh Chu cả giận nói
- Trả.
Đao tỷ cười một tiếng, đưa tay nói:
- Vậy lấy ra đi.
Lạc Thanh Chu quay người đi ở phía trước, nói:
- Trước thiếu, chờ ta lúc nào đi Vân Vụ sơn mạch nhặt được tiền, đến lúc đó trả cho ngươi.
Đao tỷ theo sau nói:
- Sở Phi Dương, ngươi quá vô lại, ngươi nơi đó rõ ràng còn có rất nhiều tiền.
Lạc Thanh Chu nói:
- Ta còn muốn giữ lại mua những vật khác. Yên tâm đi, ta lại không có nói không trả cho ngươi, trước thiếu.
Đao tỷ lập tức cả kinh nói:
-Đáng ghét, cuộc đời ta ghét nhất người khác thiếu ta tiền.
Lạc Thanh Chu nói:
- Ta cũng không phải người khác, ta là thân sư đệ đồng sinh cộng tử mỗi ngày ăn chung một cái bánh bột ngô của ngươi. À sư tỷ, hôm nay làm sao không mang theo bánh bột ngô, giấu ở đâu rồi? Để ta tìm xem.
- Cút!
Đao tỷ trợn mắt nhìn.
Lạc Thanh Chu làm như không thấy.
Hai người xuyên qua đường đi, tiến vào hẻm nhỏ.
Đao tỷ lúc này mới nói:
- Vị Nam Cung quận chúa kia của ngươi để cho ta nói cho ngươi, gần đây ít đi ra ngoài, đi ra ngoài phải cẩn thận, người của Cẩm y vệ chắc chắn sẽ không thiện lành gì. Còn có, thành thành thật thật tu luyện, không nên đến chỗ nào hái hoa ngắt cỏ, đến chỗ đó là tự tìm đường chết.