Mới trở về nói:
- Vậy ngươi tới đi, không được đánh nhau với Long nhi
Tiểu Nguyệt:
- Long nhi là ai? Là con tiểu yêu tinh cố ý lộ ra chân kia sao? Vì sao ca ca gọi thân thiết như vậy? Chẳng lẽ ca ca đã bị nàng câu dẫn rồi?
Lạc Thanh Chu: - Đừng nói bậy, Long nhi là người của Nguyệt tỷ tỷ. Coi như nàng là Yêu tộc, cũng không phải người xấu, dù sao ngươi chớ đánh nhau với nàng, cứ như vậy đi.
Tiểu Nguyệt: 【 Được 】 .
Lạc Thanh Chu thu hồi bảo điệp đưa tin, không tiếp tục để ý đến nàng, đưa tay ôn nhu vuốt ve mái tóc đen nhánh nhu thuận của Tần nhị tiểu thư, trong lòng âm thầm nghi hoặc, Nguyệt tỷ tỷ không phải đang tức giận đó chứ?
Tức giận bởi vì thất vọng với nhân phẩm của hắn, hay là bởi vì... Chuyện khác?
Lúc rạng sáng.
Sau khi Lạc Thanh Chu dỗ Tần nhị tiểu thư ngủ, thần hồn xuất khiếu, chạy tới Tây Hồ.
Đương nhiên, trước lúc rời đi, hắn còn chuyên môn quan sát bốn phía Tần phủ một chút, thấy không có bất cứ dị thường nào mới rời đi.
Lúc đi vào Tây Hồ.
Bên trên lầu các, hai thân ảnh váy áo bồng bềnh, đằng đằng sát khí đang giằng co với nhau.
Một cái là tiểu Nguyệt.
Một cái khác tự nhiên là thiếu nữ Yêu tộc tên Long nhi kia.
Nguyệt tỷ tỷ tựa hồ không có tới.
Lạc Thanh Chu lập tức bay đến bên trên lầu các, nói:
- Tiểu Nguyệt, Long nhi cô nương, đừng đánh nhau.
Tiểu Nguyệt lập tức tố cáo:
- Ca ca, ta không có đánh nhau, ta chỉ đứng ở chỗ này không hề động, là nàng chủ động tới trừng ta.
Thiếu nữ yêu tộc đối diện liền nói:
- Công tử, nàng nhổ nước miếng vào trong hồ, vũ nhục ta.
Tiểu Nguyệt lập tức nói:
- Tây Hồ này cũng không phải của ngươi, ta nhổ nước miếng vào trong hồ, làm phiền ngươi chuyện gì?
Trong mắt thiếu nữ Yêu tộc lấp lóe tia sáng màu ngọc bích, ngữ khí lạnh lẽo nói:
- Ngươi nôn đến trên người của ta.
Tiểu Nguyệt cười lạnh nói:
- Rõ ràng là ngươi thèm nhỏ dãi nước bọt thơm ngào ngạt của ta, cố ý bơi tới tiếp lấy, ta không có tìm ngươi đòi tiền là tốt lắm rồi. Ngươi cũng không đi hỏi thăm một chút, nước bọt của tiểu Nguyệt tiên tử ta nóng bỏng như thế nào, ai không muốn ăn?
Lập tức quay đầu ngọt ngào nói:
- Đúng không, ca ca?
Lạc Thanh Chu một mặt im lặng nói:
- Các ngươi đến cùng có mâu thuẫn gì? Làm sao mỗi lần gặp mặt đều muốn cãi nhau?
Tiểu Nguyệt lập tức nói:
- Nàng không muốn mặt, nàng không mang giày, cố ý dùng chân câu dẫn ca ca.
Yêu tộc thiếu nữ cười lạnh nói:
- Lúc ngươi tắm rửa trong nước sẽ mang giày à? Mà ta cũng không phải nhân loại các ngươi, ta mặc quần áo đã rất không tệ.
Lạc Thanh Chu nhìn về phía nàng.
Tiểu Nguyệt lập tức cả giận nói:
- Ca ca, ngươi nghe một chút, ngươi nghe một chút, tiểu xà tinh này thật không biết xấu hổ, lại còn muốn trần truồng thân thể.
Lạc Thanh Chu nhìn về phía nàng nói:
- Tiểu Nguyệt, người ta cũng không phải nhân loại, ngươi chớ xen vào việc của người khác.
Tiểu Nguyệt đột nhiên nhìn hắn nói:
- Ca ca, có phải ngươi muốn nhìn bộ dáng không mặc quần áo của nàng hay không?
- Mặc kệ ngươi.
Lạc Thanh Chu trừng nàng một chút, ánh mắt nhìn về phía bụi hoa sen, nói:
- Ta đi ra ngoài là tới tu luyện, không phải tới nghe các ngươi cãi nhau. Ta đi bên kia tu luyện, các ngươi tiếp tục, chỉ cần không đánh nhau là được.
Nói xong, bay lên từ lầu các, hướng về phía bụi hoa sen cách đó không xa.
- Tiểu yêu tinh, ngươi không muốn mặt, ngươi muốn câu dẫn ca ca nhà ta, ta phì!
- Tiểu hồ ly, ngươi mới không muốn mặt, mở miệng một tiếng ca ca, công tử người ta căn bản cũng không nghĩ để ý đến ngươi. Còn nữa, ngươi có thể có chút liêm sỉ hay không, không được hở cái là nhổ nước miếng?
- Ta liền dọa ngươi.
- Uy! Ngươi nghĩ ta sẽ không nôn?
- Ối! ! !
Một người một yêu đứng ở bên trên lầu các bắt đầu khẩu chiến ba trăm hiệp.
Lạc Thanh Chu bay xuống bên trên lá sen, khoanh chân ngồi xuống, chuẩn bị tu luyện.
Lúc đang muốn nhắm mắt lại, đột nhiên quay đầu nhìn lại, bên trên lá sen bên cạnh chẳng biết lúc nào lại vô thanh vô tức có một thân ảnh xanh nhạt đang đứng đấy.
Hắn vội vàng đứng lên, mặt mũi tràn đầy vui mừng nói:
- Nguyệt tỷ tỷ, còn tưởng rằng ngươi đêm nay sẽ không tới.
Thân ảnh xanh nhạt an tĩnh nhìn hắn một hồi, nói:
- Ta sợ quấy rầy ngươi.
Lạc Thanh Chu nghe vậy ngẩn người, nghi ngờ nói:
- Quấy rầy ta cái gì?
Thân ảnh xanh nhạt thản nhiên đáp:
- Quấy rầy ngươi bôi mỡ.
Lạc Thanh Chu: - ...
- Nguyệt tỷ tỷ, ta đã giải thích qua, hi vọng ngươi đừng hiểu lầm.
Mặc dù có huỳnh quang che lấp, nhưng hắn vẫn cảm thấy gương mặt mình nóng lên.
Thân ảnh xanh nhạt không nói gì thêm, thần sắc thanh lãnh mà nhìn chằm chằm vào hắn một hồi, sau đó bay lên giữa không trung, nói:
- Ngồi xuống tu luyện đi.