- Lúc Lạc Trường Thiên còn chưa trở thành Chỉ huy sứ Cẩm Y vệ, không làm gì sẽ ra ngoài nhận nhiệm vụ, cũng kiếm được không ít tiền. Cho nên bọn hắn tạm thời còn không có sản nghiệp khác tại kinh đô.
- Bất quá chúng ta tra được Vương phu nhân kia có một họ hàng tại kinh đô, Vương gia lần kia ở Mạc Thành xảy ra chuyện cũng không liên luỵ đến bọn hắn. Biểu ca kia của nàng tên là Đường Thạch, ở nội thành hay ngoại thành đều có một ít sản nghiệp, Vương thị gần đây thường xuyên đi đi lại lại, hẳn là muốn mượn con đường của đối phương mở rộng làm ăn ở nội thành. Mở rộng một chút sinh ý, không đến mức miệng ăn núi lở.
- Lạc Diên Niên mặc dù từ tước vị, nhưng Lạc Trường Thiên lại được Thánh thượng phong lam trung Vũ bá, bổng lộc mặc dù không ít, nhưng khẳng định không đủ bọn hắn sinh sống bình thường.
Chi tiêu vãng lai, kết nối quan hệ. Lạc Diên Niên và Vương thị khẳng định đều đang nghĩ biện pháp, chuẩn bị làm một chút sinh ý, bọn hắn cũng chỉ còn có một nhi tử, mà hiện tại vẫn là hồng nhân bên người Thánh thượng, tự nhiên muốn nghĩ hết biện pháp chuẩn bị tốt hết thảy vì hắn.
- Ngươi có thể chờ một chút, tiền vốn của bọn hắn cũng không ít, hơn nữa còn treo tên tuổi gia quyến của Trung Vũ bá và Cẩm Y vệ chỉ huy sứ, muốn làm sinh ý khẳng định cũng không nhỏ. Đương nhiên, vì danh dự Lạc Trường Thiên, bọn hắn cũng không dám quá mức rêu rao, khẳng định chọn một chút việc làm ăn điệu thấp không quá nổi tiếng.
- Vương thị cùng Đường Thạch nơi đó, ta sẽ lại để cho người giúp ngươi tìm hiểu, nếu có tin tức, ngay lập tức sẽ tới thông báo cho ngươi.
Nam Cung Mỹ Kiêu nói một hơi liền xoay người, chuẩn bị rời đi.
Lạc Thanh Chu vội vàng nói:
- Quận chúa.
Nam Cung Mỹ Kiêu dừng bước lại, đưa lưng về phía hắn nói:
- Còn có việc?
Lạc Thanh Chu nhìn bóng lưng của nàng, dừng một chút, nói:
- Cám ơn ngươi, vất vả.
Nam Cung Mỹ Kiêu trầm mặc một chút, lại nói:
- Chuyện Mạc Thành, còn chưa hoàn tất. Lạc Ngọc chết, Lạc Trường Thiên tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ, mà hắn đã xem Tần gia là đối tượng trọng điểm hoài nghi, chỉ là không có chứng cứ, bởi vì Trưởng công chúa bảo đảm các ngươi, cho nên bọn hắn mới không dám trực tiếp động tay. Nếu như những người khác, hiện tại đã ở bên trong phòng giam tiếp nhận hình phạt lãnh khốc.
- Lạc Thanh Chu, Tần gia không hề có lỗi với ngươi, ngược lại đối với ngươi ân trọng như núi, hi vọng ngươi không liên lụy đến bọn hắn. Những chuyện này, hi vọng ngươi có thể tự mình giải quyết.
Lạc Thanh Chu gật đầu nói:
- Ta biết. Quận chúa yên tâm, ta sẽ tự mình giải quyết.
Nam Cung Mỹ Kiêu dừng một chút, lại quay đầu nhìn hắn nói:
- Ngươi mới tới kinh đô, cái gì cũng không biết, giải quyết như thế nào? Những tin tức này còn muốn dựa vào ta giúp ngươi nghe ngóng, ngươi xác định ngươi có bản sự tự mình một người giải quyết?
Lạc Thanh Chu trầm mặc.
Nam Cung Mỹ Kiêu lại nhìn hắn chằm chằm trong chốc lát, đột nhiên lạnh lùng thốt:
- Cầu ta, cầu ta ta liền giúp ngươi. Giúp ngươi báo thù, giúp ngươi làm bất cứ chuyện gì.
Lạc Thanh Chu giật mình, nói khẽ:
- Quận chúa giúp ta hỏi thăm một chút tin tức là được. Những chuyện khác, chính ta giải quyết, ta không muốn liên lụy quận chúa.
Nam Cung Mỹ Kiêu híp híp con ngươi, lại nhìn hắn chằm chằm trong chốc lát, mở cửa phòng, bước nhanh rời đi, không còn có nói câu nào.
- Mỹ Kiêu tỷ.
Tần nhị tiểu thư nghe được âm thanh, đi ra từ bên trong căn phòng cách vách, đuổi tới bên trên hành lang, nhìn thân ảnh cao gầy lãnh khốc trong tiểu viện nói:
- Đã trễ như vậy, đêm nay ngủ ngay ở chỗ này đi, ngủ cùng Vi Mặc, Vi Mặc có lời muốn nói với ngươi.
Nam Cung Mỹ Kiêu dừng bước tại tiểu viện, cũng không quay đầu, thản nhiên nói:
- Không cần, ta trở về còn có việc, sẽ không quấy rầy các ngươi.
Nói xong, đôi chân dài thẳng tắp nện bước bước nhanh ra khỏi tiểu viện.
Tần nhị tiểu thư kinh ngạc đứng trên hành lang một hồi, mới trở về đến gian phòng, nói khẽ:
- Thanh Chu ca ca, chàng lại chọc Mỹ Kiêu tỷ tức giận.
Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, nói:
- Nàng muốn giúp ta báo thù, nhưng ta từ chối.
Tần nhị tiểu thư nhìn hắn một hồi, ôn nhu nói:
- Thanh Chu ca ca hoàn toàn chính xác nên từ chối, Mỹ Kiêu tỷ đại biểu quận vương phủ, mà không phải một cá nhân nàng. Chúng ta không thể để cho những người khác cũng bị cuốn vào.
Lạc Thanh Chu cầm tay nhỏ mềm mại của nàng, nói khẽ:
- Ngủ đi, không nói chuyện này nữa.
Tần nhị tiểu thư thấy tâm tình hắn tựa hồ không tốt lắm, không tiếp tục nhiều lời, khẽ gật đầu, cùng hắn đi lên trên giường.
Hai người nằm trên giường, đắp chăn xong.
Tần nhị tiểu thư dán ở trong ngực của hắn, nhẹ nhàng ôm hắn, ôn nhu nói:
- Thanh Chu ca ca, đừng phiền giận, Vi Mặc tin tưởng chàng nhất định có thể thành công.