Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 1232: Tử Hà tiên tử (3)




Nam Cung Mỹ Kiêu nói:

- Các ngươi đêm nay đang làm gì? Hắn vì sao hiện tại mới trở về?

Đao tỷ nói:

- Đây là hai vấn đề. Thứ nhất, ta đêm nay cùng hắn đi cửa hàng võ giả, Giám Võ thạch của hắn hư mất, cần phải mua một cái mới, mà sau khi vừa chọn xong được Giám Võ thạch, đang chuẩn bị tìm xem những thứ khác thì Chỉ huy sứ của Cẩm Y Vệ - Lạc Trường Thiên ngăn chặn đường của chúng ta? Hỏi chúng ta mấy câu, cho nên hiện tại mới trở về.

Thần sắc Nam Cung Mỹ Kiêu cứng lại, nhíu lông mày nói:

- Hắn hỏi mấy câu gì?

Đao tỷ cười nói:

- Hắn hỏi rất nhiều vấn đề, quận chúa điện hạ nhất định phải hỏi ra sao? Ta sợ Sở Phi Dương nơi đó không có nhiều tiền như vậy thanh toán cho ta.

Nam Cung Mỹ Kiêu dừng một chút, nói:

- Nếu như chỗ của hắn không đủ, ta tự nhiên sẽ cho hắn.

Đao tỷ nhíu mày nói:

- Sở Phi Dương bị quận chúa điện hạ bao nuôi? Thật là hạnh phúc, tuổi còn trẻ cũng không cần phát sầu vì chuyện tiền bạc, ai, hâm mộ quá đi.

Nam Cung Mỹ Kiêu lạnh lùng thốt:

- Nói đi.

Đao tỷ không có giấu diếm, đều nói một lần chuyện đêm nay phát sinh.

Sau khi Lạc Thanh Chu về nhà, cũng đem chuyện đêm nay nói một lần cho Tần nhị tiểu thư nghe.

Hai người ở trong phòng một mực nói chuyện rất lâu, đêm nay không có đi Linh Thiền Nguyệt cung, để Châu nhi đi nói với Bách Linh một tiếng.

Tắm rửa xong, hai người mặc đồ ngủ, lúc đang muốn ngủ, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa.

Thu nhi vội vàng tiến đến đưa tin:

- Tiểu thư, cô gia, quận chúa tới.

- Quận chúa nào?

Lạc Thanh Chu ôm Tần nhị tiểu thư đang rủ xuống mái tóc dài, cái yếm lộ ra ngoài, hỏi.

Thu nhi còn chưa tới kịp trả lời, ngoài cửa đột nhiên vang đến một giọng nói băng lãnh mà quen thuộc:

- Ngươi đoán xem.

Lạc Thanh Chu biến sắc, vội vàng ôm Tần nhị tiểu thư vào trong ngực, che người nàng lại.

Hai người hai mặt nhìn nhau.

Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa:

- Vi Mặc, ta có thể đi vào sao?

Tần nhị tiểu thư còn chưa đáp lời, cửa phòng ‘Kẹt kẹt’ một tiếng bị đẩy ra.

Nam Cung Mỹ Kiêu trực tiếp tiến vào, nhìn về phía hai người.

Lạc Thanh Chu vội vàng giúp Tần nhị tiểu thư khoác lên thêm quần áo bên ngoài, che lại cái yếm bên trong, lại đi lấy tới áo lông chồn, khoác ở trên người nàng.

Nam Cung Mỹ Kiêu đứng ở ngoài cửa ra vào, mặt không thay đổi nhìn một màn này.

Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, đỡ Tần nhị tiểu thư đến trên giường ngồi xuống, sau đó xoay người, chuẩn bị một người đi về buồng trong.

Dù sao hắn hiện tại còn mặc đồ ngủ đơn bạc.

Nam Cung Mỹ Kiêu đột nhiên nói:

- Lạc Thanh Chu, ta tối nay tới là tìm ngươi. Chuyện ngươi nhờ ta hỏi thăm, ta đã nghe ngóng xong.

Lạc Thanh Chu nghe vậy, lập tức dừng bước, xoay người nhìn nàng.

Tần nhị tiểu thư vội vàng từ trên giường đứng dậy, đi ra ngoài cửa nói:

- Mỹ Kiêu tỷ, ngươi và Thanh Chu ca ca trò chuyện đi, ta ra ngoài một hồi.

Nam Cung Mỹ Kiêu đưa tay giữ chặt nàng nói:

- Vi Mặc, ngươi không muốn nghe sao?

Tần nhị tiểu thư lắc đầu, nói khẽ:

- Mỹ Kiêu tỷ cùng Thanh Chu ca ca nói là được, có một số việc, Vi Mặc không muốn biết, biết cũng chỉ tăng thêm phiền não mà thôi.

Nói rồi đi ra khỏi gian phòng, giúp bọn hắn khép cửa phòng lại.

Thu nhi vịn nàng, đi qua căn phòng cách vách.

Tiểu Điệp thì đang ở bên trong phòng hết sức chuyên chú vẽ kiểu dáng quần áo, gặp nàng đi vào, lập tức đứng lên.

Châu nhi theo vào thấp giọng nói:

- Tiểu thư, người làm gì phải đi ra? Đã trễ thế như vậy, để cô gia cùng quận chúa hai người cô nam cô nữ ở trong gian phòng, có thể không tốt lắm hay không?

Tần nhị tiểu thư mỉm cười, từ trên bàn cầm lên bản vẽ của Tiểu Điệp vừa vẽ, nói:

- Không có gì không tốt lắm. Ta ở đó, Mỹ Kiêu tỷ có mấy lời sẽ không tiện nói.

Vẻ mặt Châu nhi vô cùng nghi hoặc:

- Quận chúa có lời gì không tiện nói với tiểu thư, lại có thể nói với cô gia sao?

Thu nhi ở một bên đụng nàng một chút, thấp giọng nói:

- Châu nhi, ít nói chuyện đi, đi vào nội viện đợi, đừng cho người tiến vào.

Châu nhi nhìn nàng một cái, ‘A’ một tiếng, ra khỏi gian phòng, tiếp tục đi vào nội viện luyện tập phi đao.

Căn phòng cách vách.

Lạc Thanh Chu bọc lấy áo ngủ, đi đến bên giường nói:

- Quận chúa ngồi xuống nói chuyện.

Nam Cung Mỹ Kiêu vẫn như cũ đứng ở chỗ cửa ra vào, lạnh lùng nhìn hắn nói:

- Không cần, ta nói xong liền đi, miễn cho chậm trễ phu thê các ngươi ân ái.

Trên mặt Lạc Thanh Chu lộ ra một vòng xấu hổ.

Nam Cung Mỹ Kiêu lại nhìn hắn chằm chằm trong chốc lát, mới nói:

- Trước khi Lạc Diên Niên đến kinh đô, đã bán hết phủ đệ ở Mạc Thành và tất cả sản nghiệp có liên quan đến hắn, hẳn mang đến một khoản tiền rất lớn.