Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 1224: Sinh con (3)




- Thanh Chu ca ca cảm thấy như thế là vì tốt cho nàng, vì càng thêm phụ trách cho nàng, nhưng thật ra không biết, dạng này thật ra là tổn thương nàng. Nàng và Thanh Chu ca ca cùng phòng lâu như vậy, bụng lại không có động tĩnh, những người khác sẽ nghĩ như thế nào? Mẫu thân còn chuẩn bị tìm đại phu, còn chuẩn bị nấu thuốc cho nàng uống đây.

- Tiểu Điệp mặc dù khác biệt với mấy nha hoàn khác, nàng là người cùng Thanh Chu ca ca sống nương tựa lẫn nhau, nhưng vô luận như thế nào nàng vẫn như cũ là thân phận nha hoàn, trong lòng nàng thật ra rất để ý. Vô luận Thanh Chu ca ca làm sao yêu thương nàng, nàng cũng không có cảm giác an toàn, trừ phi, nàng mang thai hài tử của Thanh Chu ca ca.

Lạc Thanh Chu trầm mặc một hồi, nói:

- Tiểu Điệp nói với nàng?

Tần nhị tiểu thư nói khẽ:

- Thanh Chu ca ca, cái này còn cần nàng nói à? Vi Mặc có thể thấy được. Thanh Chu ca ca chẳng lẽ không có phát hiện, từ khi chúng ta thành thân, Tiểu Điệp trở nên càng thêm hướng nội và nhát gan, mà lại càng tự ti cùng bất an sao? Tiểu Điệp cần một thân phận, thân phận này không phải nha hoàn động phòng, không phải thiếp, cũng không phải thân nhân cùng Thanh Chu ca ca sống nương tựa lẫn nhau, mà là... Thân phận huyết thống.

Lạc Thanh Chu nghe nàng nói xong, trong lòng tràn đầy đau lòng cùng áy náy.

Tiểu Điệp gần đây hoàn toàn rất ít chủ động nói chuyện cùng hắn, mỗi lần nói chuyện đều cẩn thận từng li từng tí, ánh mắt khiếp đảm, giống như một mèo con không có cảm giác an toàn bất cứ lúc nào cũng sẽ bị vứt bỏ.

Hắn quá sơ ý chủ quan vậy mà không nghĩ tới tâm tư tiểu nha đầu kia.

- Thanh Chu ca ca, chàng nghĩ như thế nào?

Tần nhị tiểu thư nhẹ giọng hỏi.

Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, nói:

- Ta nghe nhị tiểu thư.

Tần nhị tiểu thư nói:

- Thật sao?

Lạc Thanh Chu nói:

- Ừm.

Tần nhị tiểu thư mỉm cười, đột nhiên nhìn sang cửa ra vào, hô to:

- Tiểu Điệp, vào đây.

- Ai nha....

Cửa phòng mở ra.

Tiểu nha đầu đã tắm rửa thay quần áo, cúi đầu, xấu hổ đi vào.

Lạc Thanh Chu: - .....

Đêm tối như mực.

Ánh trăng ẩn vào tầng mây, ngôi sao cũng không thấy bóng dáng.

Chỉ có mưa thu mang theo hàn ý cùng gió lạnh ngẫu nhiên xẹt qua, phát ra tiếng vang phiền lòng không biết mệt mỏi trong đêm tối.

Thần hồn Lạc Thanh Chu xuất khiếu, tung bay ở trên không Tần phủ.

Quan sát bốn phía Tần phủ một vòng, thấy không có gì lạ, bọc lấy huỳnh quang, bay về phía Tây Hồ.

Ôn nhu hương thì ôn nhu, nhưng vẫn phải tu luyện.

Mặc dù Nhị tiểu thư nói rất đúng, nhưng hắn cảm thấy vẫn còn quá sớm, mà tuổi tác của Tiểu Điệp cũng không quá thích hợp.

Vẫn là đợi thêm hai năm nữa đi.

Ít nhất phải chờ đến khi hắn chân chính có cảm giác an toàn.

Thực lực của hắn còn cần tăng cường, còn không có giải quyết chuyện của Lạc Diên Niên và Vương thị, chuyện Trưởng công chúa cũng lửa sém lông mày.

Yêu tộc thức tỉnh, triều đình rung chuyển.

Có lẽ năm nay, chậm nhất qua hết năm liền có đại sự muốn phát sinh.

Lúc này, sao hắn lại dám sinh hài tử.

Thêm một thân nhân liền nhiều thêm một phần trách nhiệm, cũng nhiều thêm một phần nguy hiểm.

Cho nên, hắn cần đợi thêm.

Hắn quyết định tìm thời gian sẽ nói một tiếng cho nhị tiểu thư và Tiểu Điệp, đồng thời để nhị tiểu thư cũng đi nói một tiếng với vị nhạc mẫu đại nhân kia.

Miễn cho đến lúc đó, không chỉ có Tiểu Điệp phải uống thuốc, hắn cũng phải uống thuốc theo.

Vậy thì càng lúng túng.

Trong lòng nghĩ đến chuyện, hắn rất nhanh bay tới Tây Hồ.

Lầu các phía trên Tây Hồ, thân ảnh xanh nhạt cũng không có ở nơi đó.

Lạc Thanh Chu kinh ngạc một chút, lập tức bay về phía bụi hoa sen cách đó không xa, nhưng bên trong bụi hoa sen cũng không có đạo thân ảnh kia.

Trong lòng hắn nghi hoặc, bay đến bên trong bụi hoa sen, đứng ở bên trên một lá sen, lấy ra bảo điệp đưa tin, gửi tin nhắn cho Nguyệt tỷ tỷ: Nguyệt tỷ tỷ, còn không có tới sao?

Tin tức phát ra, đợi hồi lâu cũng không có thu được tin nhắn trả lời.

Kỳ quái.

Lại đợi một hồi, hắn lại phát đầu thứ hai tin tức.

Nguyệt tỷ tỷ, ta đã đến Tây Hồ, ngươi tối nay không phải có việc, tới không được đó chứ?

Vẫn không có thu được tin nhắn trả lời.

Lạc Thanh Chu lại đợi một lát, thu hồi bảo điệp đưa tin, chuẩn bị tự mình tu luyện.

Có lẽ đêm nay Nguyệt tỷ tỷ có chuyện khác, không đợi nàng.

Mặc dù tự mình tu luyện thì tốc độ sẽ chậm hơn rất nhiều, nhưng không có khả năng mỗi đêm đều dựa vào người ta tu luyện, mà Nguyệt tỷ tỷ giúp hắn tu luyện tựa hồ sẽ bị sét đánh, trong lòng hắn cũng băn khoăn.

Khoanh chân ngồi xuống bên trên lá sen, nhắm mắt tĩnh tâm, chậm rãi vận chuyển hồn lực trong cơ thể.

Mặc dù đêm nay không có ánh trăng, nhưng bên trên bầu trời vẫn như cũ ẩn giấu đi lực lượng nguyệt hoa yếu kém, mắt thường khó gặp, nhưng có thể rất rõ ràng cảm giác được.