Lạc Thanh Chu: - ...
Thu nhi vội vàng lôi kéo Châu nhi.
- Châu nhi, chúng ta đi phòng bếp chuẩn bị nước nóng cho tiểu thư cùng cô gia.
Đợi hai tiểu nha hoàn đều rời đi, Lạc Thanh Chu mới thấp giọng nói:
- Ngươi trả lời như thế nào?
Khuôn mặt nhỏ của Tiểu Điệp đỏ lên, cúi đầu nói:
- Nô tỳ... Nô tỳ đều trả lời theo tình hình thực tế.
Lạc Thanh Chu cứng đờ, nghĩ đến vị nhạc mẫu đại nhân kia lúc ấy biểu lộ kỳ quái, gương mặt lập tức nóng lên.
Tần nhị tiểu thư ở bên cạnh hiếu kỳ hỏi:
- Tiểu Điệp, ta cũng rất nghi hoặc, bụng của ngươi làm sao còn không có động tĩnh? Ngươi thế nào trả lời phu nhân? Nói cho ta một chút.
Lạc Thanh Chu vội vàng nói:
- Nhị tiểu thư, chuyện này...
Tần nhị tiểu thư xen lời hắn:
- Ca ca, không cho phép chàng nói chuyện, trở về phòng đi, ta muốn nói với Tiểu Điệp một lát.
Mặt mũi Lạc Thanh Chu tràn đầy xấu hổ, chỉ đành phải nói:
- Nhị tiểu thư, đi vào nhà, ta nói cho nàng...
- Không.
Tần nhị tiểu thư từ chối.
- Ta muốn để Tiểu Điệp nói với ta.
Nói rồi đẩy hắn đi về gian phòng.
Mặc dù nàng yếu đuối bất lực, nhưng Lạc Thanh Chu cũng không dám dùng sức chống cự, đành phải từng bước từng bước bị nàng đẩy vào phòng.
- Ai nha.
Tần nhị tiểu thư khép cửa phòng lại, đi qua lôi kéo tay Tiểu Điệp, tiến vào gian phòng cách vách, nói khẽ:
- Tiểu Điệp, ngươi nói cho ta.
Tiểu Điệp xấu hổ cúi đầu, ấp úng một hồi, mới nói:
- Công tử hắn... Hắn mỗi lần...
Châu nhi cùng Thu nhi rất nhanh chuẩn bị kỹ càng nước nóng.
Bởi vì mắc mưa, trên người luôn cảm thấy không thoải mái, Lạc Thanh Chu cùng Tần nhị tiểu thư đều tự mỗi người tắm rửa.
Sau khi Lạc Thanh Chu tắm xong ngồi ở trên giường nhìn sách một hồi, liền lên giường nằm.
Qua một hồi lâu, Tần nhị tiểu thư mặc một bộ váy ngủ màu xanh nhạt, xõa mái tóc đen nhánh nhu thuận, thơm ngào ngạt tiến vào phòng.
Lạc Thanh Chu ân cần giúp nàng cởi bỏ vớ lưới trên chân, thừa cơ vuốt ve mấy lần chân ngọc tiêm tú tuyết trắng của nàng, sau đó mới ôm nàng, đặt vào bên trong.
Hai người nằm xuống, đắp chăn xong.
Lạc Thanh Chu đang muốn ôm nàng, Tần nhị tiểu thư một mặt nghiêm túc nhìn hắn nói:
- Thanh Chu ca ca, chàng đọc thuộc lòng sách thánh hiền, biết cái gì gọi là ‘Bất hiếu có ba, vô hậu là đứng đầu không?
Lạc Thanh Chu biết nàng nhắc tới chuyện gì, lúng túng nói:
- Nhị tiểu thư, chúng ta đây không phải vừa thành thân sao?
Tần nhị tiểu thư nói:
- Thế nhưng Thanh Chu ca ca đã sớm thành thân cùng tỷ tỷ, cũng đã sớm cùng phòng với Tiểu Điệp, mà cũng đã đi đến tế bái phần mộ của mẫu thân.
- Chẳng lẽ Thanh Chu ca ca không biết, nếu như mẫu thân trên trời có linh, quan tâm nhất, muốn nhìn thấy nhất chính là cái gì à? Khẳng định không phải Thanh Chu ca ca thi đậu Trạng Nguyên, trở nên nổi bật, mà là Thanh Chu ca ca khai chi tán diệp cho huyết mạch của mình, nối dõi tông đường, Thanh Chu ca ca cảm thấy thế nào?
Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, nói:
- Nhị tiểu thư, ta biết, bất quá ta muốn đợi ổn định một chút lại tính, dù sao hiện tại...
Tần nhị tiểu thư ngắt lời hắn, nói:
- Thanh Chu ca ca, Vi Mặc không có đọc sách nhiều như chàng, nhưng cũng đọc qua rất nhiều sách. Mặc kệ là nhân loại, hay là động vật, mỗi thời mỗi khắc đều sẽ gặp nguy cơ. Nhưng nhiệm vụ hàng đầu của bọn hắn chính là sinh sôi hậu đại, không thể bởi vì vị trí hoàn cảnh nguy hiểm, liền đình chỉ nhiệm vụ sinh sôi huyết mạch này. Đây là trách nhiệm của bọn hắn, càng kéo dài, khả năng nguy hiểm càng nhiều.
- Thanh Chu ca ca, chính chàng suy nghĩ một chút, sau khi chúng ta tới kinh đô, chẳng lẽ an toàn hơn trước đó ở Mạc Thành à? Không hề, thật ra nguy hiểm hơn. Thanh ca ca nói chờ một chút, vậy vạn nhất về sau nguy hiểm hơn hiện tại thì làm sao? Hiện tại Yêu tộc tứ phương, quốc gia lại rung chuyển bất an, Vi Mặc cảm thấy về sau sẽ càng ngày càng nguy hiểm, lúc kia, Thanh Chu ca ca chẳng lẽ còn muốn tiếp tục kéo dài?
Lạc Thanh Chu bị nàng nói á khẩu không trả lời được, lúng túng nói:
- Nhị tiểu thư...
- Gọi ta Vi Mặc.
- Vi Mặc, nàng làm sao đột nhiên nhắc tới chuyện này.
- Thật ra Vi Mặc đã sớm đang nghĩ đến, chỉ bất quá hôm nay mẫu thân nói trước. Thanh ca ca đã sớm thành thân, đã sớm nên hoàn thành chuyện này. Không phải là phụ trách đối với Tần gia chúng ta, cũng không phải phụ trách đối với những người khác, mà là đối với chính Thanh Chu ca ca cùng phụ trách với mẫu thân Thanh Chu ca ca.
- Ta biết...
- Nếu biết, thế thì Thanh Chu ca ca cần phải cố gắng, từ cố gắng mà biến thành hành động.
Ánh mắt Tần nhị tiểu thư cổ quái nhìn hắn, nói:
- Tiểu Điệp đã nói với ta, không phải thân thể nàng có vấn đề, mà là Thanh Chu ca ca cố ý.