Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 1225: Pháp bảo trên chân (1)




Một tia nguyệt hoa lực lượng bắt đầu thuận theo đỉnh đầu của hắn, chậm rãi chảy vào trong cơ thể của hắn.

Không biết qua bao lâu.

Hắn đột nhiên cảm giác được bên cạnh xuất hiện một đạo hàn ý, lập tức mở mắt ra nhìn lại.

Đầu tiên đập vào mi mắt là một đôi chân ngọc kiều nộn tuyết trắng tiêm tú, mang theo giọt nước, trên cổ chân một cái chân ngọc trong đó còn buộc lên một đầu dây đỏ, trên giây đỏ buộc lên một linh đang.

Lại hướng bên trên là tư thái yểu điệu mặc váy đen.

Phía trên nhất là một gương mặt của thiếu nữ có mi tâm điểm dấu đỏ, thần sắc lãnh khốc.

Bất quá khi ánh mắt của hắn tiếp xúc với ánh mắt của đối phương, trên gương mặt lãnh khốc của nàng lập tức lộ ra mỉm cười:

- Sở công tử, thật có lỗi, quấy rầy ngươi tu luyện.

Lạc Thanh Chu lại liếc mắt nhìn chân nàng dưới làn váy, đứng lên nói:

- Không sao đâu. Mà Long nhi cô nương, ngươi thấy tỷ tỷ không?

Thiếu nữ váy đen lắc đầu, nói:

- Tỷ tỷ đêm nay giống như không có tới, hẳn là có việc gì.

Lạc Thanh Chu dừng một chút, xoay người chắp tay nói:

- Chuyện hôm nay đa tạ Long nhi cô nương xuất thủ tương trợ. Nếu không phải Long nhi cô nương, chỉ sợ ta ngày hôm nay đã mất mạng trong Tây Hồ này.

Thiếu nữ váy đen mỉm cười, nói:

- Tiện tay mà thôi, không có gì cả.

Lạc Thanh Chu ngẩng đầu nhìn nàng nói:

- Tên Đại Võ Sư kia đâu?

Thiếu nữ váy đen nhìn thoáng qua nước hồ, nói:

- Đã cho tôm cá ăn, những người khác cũng đều bị ta cho tôm cá ăn hết rồi. Muốn tổn thương Sở công tử, ta tự nhiên sẽ không tha bọn cho hắn.

Lạc Thanh Chu lần nữa chắp tay nói tạ.

Thiếu nữ váy đen nhìn chằm chằm hắn, trong mắt lấp lóe tinh quang, ngẩng đầu nhìn lầu các và bốn phía một chút, đột nhiên nói:

- Sở công tử, ngươi có thể giúp Long nhi làm một việc không?

Lạc Thanh Chu nói:

- Long nhi cô nương có ân cứu mạng tại hạ, có chuyện gì, cứ việc nói là được.

Thiếu nữ váy đen thở dài một hơi, chỉ chỉ đầu dây đỏ trên mắt cá chân của mình, nói:

- Cái này là một kiện pháp bảo cha ta để lại cho ta, nó mặc dù có thể giúp ta, nhưng cũng giam giữ ta, ta muốn lấy nó ra nhưng thử các loại phương pháp đều không được. Không biết Sở công tử có thể giúp ta thử một chút?

Lạc Thanh Chu cúi đầu xuống, nhìn về phía đầu dây đỏ kia, nói:

- Có thể trực tiếp mở ra không?

Thiếu nữ váy đen ngồi xuống lên lá sen, vươn chiếc chân ngọc tuyết trắng duyên dáng, cắn môi một cái, nói:

- Sở công tử giúp ta thử một chút đi, dù sao chính ta không có cách nào mở ra. Ta đã thử rất nhiều lần đều không được.

Lạc Thanh Chu do dự một chút, đi đến chỗ gần, ngồi xổm xuống, nhìn chân ngọc thon dài tuyết trắng như ngọc trước mắt, lại nhìn về phía nàng nói:

- Long nhi cô nương, vậy để ta thử một chút.

Thiếu nữ váy đen nhẹ nhàng cắn môi, lông mi rung động mấy lần, nói:

- Ừm.

Lạc Thanh Chu vươn tay, cầm chân ngọc nhỏ nhắn xinh xắn của nàng, đặt ở trên đùi của mình, sau đó bắt đầu cởi ra dây đỏ chỗ cổ chân.

Nhưng kỳ quái là, hắn tìm một vòng, cũng không có tìm được nút thắt của dây đỏ kia.

Dây đỏ linh đang này giống như trực tiếp mang lên trên chân ngọc.

Hắn giật mình, một tay cầm chân ngọc, một tay bắt đầu chậm rãi cởi ra dây đỏ kéo xuống phía dưới, nhưng dây đỏ nhìn qua thì lỏng, lại vô luận kéo như thế nào đều không cởi xuống được.

Hắn loay hoay thử đem chân ngọc trong tay thành các loại tư thế, tựa hồ cũng không có hiệu quả gì.

Thiếu nữ váy đen khẽ thở dài một hơi:

- Ai, xem ra Sở công tử cũng không cách nào giúp ta lấy xuống.

Lạc Thanh Chu suy tư một chút, hỏi:

- Có thể cắt đứt không?

Thiếu nữ váy đen lắc đầu, nói:

- Không được, đây là pháp bảo, bất kỳ lợi khí gì đều không cách nào cắt đứt. Nếu như cưỡng ép phá hư, nó sẽ phát ra công kích rất lợi hại.

Lạc Thanh Chu cầm chân ngọc kiều nhuyễn trơn nhẵn nhỏ nhắn xinh xắn của nàng, lại cúi đầu nhìn một hồi, đột nhiên nói:

- Ta thử lại một chút.

Thần niệm của hắn khẽ động, lấy ra một bình dầu thực vật từ trong nhẫn chứa đồ, sử dụng ngự vật thuật đổ dầu xuống chân ngọc trong tay, sau đó bắt đầu đồng đều bôi lên cổ chân và trên chân.

Thiếu nữ váy đen cảm thấy trên chân và trên tay của hắn trơn bóng, nhịp tim đột nhiên không tự giác tăng nhanh, trong lòng lập tức dâng lên một cỗ cảm giác dị dạng, trên gương mặt lặng lẽ dâng lên hai vết đỏ ửng, hô hấp cũng biến thành dồn dập.

Lạc Thanh Chu xoa xong dầu, lại thử tuột xuống phía dưới, lần này khoảng cách dây đỏ di động đã ra xa thêm một chút, đến dưới mắt cá chân, nhưng vẫn như cũ rất khó cởi ra ngoài.

Hắn lại thử các loại tư thế, vẫn như cũ không làm nên chuyện gì.

Sau đó hắn lại tiếp tục bôi mỡ....