Bách Linh ngừng khóc thút thít nói:
- Tử Hà tiên tử cũng thích hoa sao? Nàng cũng biết luyện dược?
Lạc Thanh Chu nói:
- Đương nhiên biết, mà lại nàng còn có tên mới của mình.
Bách Linh vội vàng hiếu kỳ hỏi:
- Tên mới của nàng gọi là gì?
Lạc Thanh Chu nói:
- Nàng gọi Bách Linh, nàng ở địa phương gọi là Linh Thiền Nguyệt cung. Nàng thích hoa, thích mặc váy màu hồng, nàng trắng trẻo mũm mĩm rất xinh đẹp, âm thanh nàng phát ra êm tai giống như chim sơn ca. Mọi người đều biết nàng là tiểu tiên nữ rơi xuống thế gian, cho nên tất cả mọi người đều rất thích nàng, nhưng nàng có một cái khuyết điểm, chính là quá đần.
Bách Linh cứng người tại chỗ, nháy nháy mắt:
- Cô gia, ta thế nào cảm giác Tử Hà tiên tử mà ngươi nói đến rất quen thuộc?
Tần nhị tiểu thư ở một bên cười trộm.
Lạc Thanh Chu không có trả lời, lôi kéo Tần nhị tiểu thư rời đi, quay đầu khua tay nói:
- Tiểu tiên nữ, ngủ ngon.
Bách Linh đứng tại chỗ nửa ngày mới đột nhiên dậm chân, tức giận nói:
- Thối cô gia, lại đùa bỡn người ta, đáng ghét, người ta mới không phải tiểu tiên nữ đây, người ta là tiểu Bách Linh.
Lập tức quay người tiến vào tiểu viện.
Trong tiểu viện rất nhanh vang lên tiếng ca vui sướng, cùng âm thanh khoe khoang:
- Lạp lạp lạp... Hạ Thiền, cô gia khen ta trắng trẻo mũm mĩm, là tiểu Tiên nữ đây... Lạp lạp lạp...
Mưa thu vẫn rơi li ti.
Lạc Thanh Chu che dù, vịn Tần nhị tiểu thư, chậm rãi đi trên đường về Mai Hương Uyển.
Tần nhị tiểu thư cười nói:
- Thanh Chu ca ca, khó trách nhiều cô nương bị chàng bắt làm tù binh, thì ra chàng dẻo miệng như thế.
Lạc Thanh Chu kêu oan nói:
- Ta thế này sao lại là dẻo miệng, ta đây gọi là chỉ biết nói chuyện.
Tần nhị tiểu thư yêu kiều hừ hừ một tiếng, có chút vểnh miệng nói:
- Ta mặc kệ, dù sao người ta ăn dấm, Thanh Chu ca ca nhìn mà xử lý đi.
Lạc Thanh Chu dừng bước lại, nhìn chằm chằm gương mặt thanh lệ đang ra vẻ tức giận của nàng một hồi, đột nhiên cúi đầu xuống, hôn một cái lên miệng nhỏ của nàng, nói:
- Nhị tiểu thư, dạng này có thể không?
Tần nhị tiểu thư bĩu môi.
- Mới có một chút, không đủ.
Lạc Thanh Chu nhìn thẳng đôi mắt sáng của nàng, trong lòng nhu tình như nước, đột nhiên kéo nàng tới, cúi đầu hôn vào miệng nhỏ mềm mại của nàng, bắt đầu hưởng thụ nàng ôn nhu cùng ngọt ngào.
Ô giấy dầu chống ở trên đỉnh đầu, nước mưa ồn ào rơi xuống.
Nhưng trong tai hai người lại hoàn toàn yên tĩnh, giờ khắc này, trong mắt, trong tai, trong lòng của hai người đều chỉ có lẫn nhau.
Nụ hôn không biết kéo dài bao lâu.
Khi Lạc Thanh Chu buông thiếu nữ yếu đuối trong ngực ra, nàng đã toàn thân mềm nhũn dán ở trong ngực hắn, cơ hồ không có một tia khí lực.
Lạc Thanh Chu một tay bế nàng lên, để nàng ghé vào trên vai của mình, che dù, ôm nàng lên đi về nhà.
Tần nhị tiểu thư mềm mềm gục ở chỗ này, hai con ngươi mông lung, thần sắc ôn nhu, thân thể lắc lư, nhịn không được mở ra miệng nhỏ, nhẹ nhàng cắn cổ hắn một cái, dịu dàng nói:
- Thanh Chu ca ca, Vi Mặc muốn cắn chàng.
Lạc Thanh Chu nói:
- Nàng vừa rồi không phải mới cắn sao?
Tần nhị tiểu thư ôm cổ của hắn nói:
- Vi Mặc muốn đem chàng ăn hết, để chàng vĩnh viễn ở cùng với Vi Mặc.
Lạc Thanh Chu nói:
- Nhị tiểu thư không phải là yêu quái đó chứ?
Tần nhị tiểu thư lại mở ra miệng nhỏ, nhẹ nhàng cắn một cái lên cổ hắn, ở phía trên lưu lại dấu răng nhàn nhạt, nói:
- Bị ngươi phát hiện, Vi Mặc chính là yêu quái, hừ hừ, đêm nay liền muốn ăn hết Thanh Chu ca ca.
Lạc Thanh Chu vỗ một cái lên cái mông ngạo nghễ ưỡn lên của nàng, nói:
- Chỉ sợ ta ăn nhị tiểu thư, mà không phải nhị tiểu thư ăn ta.
- Hừ, chờ xem.
- Có bản lĩnh đừng để Thu nhi hỗ trợ.
- Vậy ta để Tiểu Điệp hỗ trợ.
- Có bản lĩnh cũng đừng để Tiểu Điệp hỗ trợ.
- Vậy ta để Châu nhi hỗ trợ.
- Nhị tiểu thư, không thể nhờ người.
- Hừ, liền biết chàng sẽ chơi xấu.
Hai người đấu miệng, tiến vào tiểu viện.
Châu nhi cùng Thu nhi vội vàng cầm dù, đi ra nghênh tiếp, đưa hai người vào trong phòng.
Tiểu Điệp cũng đi ra từ trong gian phòng, nói:
- Tiểu thư, công tử, muốn tắm rửa không? Trong nồi có nước nóng.
Hai người đều cùng một chỗ nhẹ gật đầu.
Lạc Thanh Chu mở miệng hỏi:
- Tiểu Điệp, phu nhân gọi ngươi đi đến chỗ của nàng nơi đó, nói gì với ngươi?
Tiểu Điệp đáp:
- Phu nhân đang chuẩn bị mở tiệm, hỏi một chút nô tỳ biết thiết kế quần áo ra sao, nô tỳ nói đúng tình hình thực tế.
Lạc Thanh Chu hỏi:
- Còn nói cái gì nữa không?
Tiểu Điệp có chút ngượng ngùng cúi đầu, nói:
- Phu nhân còn hỏi nô tỳ, làm sao còn chưa có mang thai, còn hỏi số lần nô tỳ và công tử cùng phòng...